Lưu Niên Tự Thủy

Chương 92



Sáng sớm mỗi ngày đều đánh thức người thương bằng nụ hôn, đưa con đến nhà trẻ đi học gần đó, tiếp theo thì mỗi người làm công việc của riêng mình, sau khi kết thúc công việc, cả nhà cùng quây quần thưởng thức bữa tối phong phú, đêm đến đa phần là tận hưởng sự kết hợp hoàn mĩ của tình yêu và tình dục...!Dù cho cuộc sống của Mẫn Hướng Hàng và Lệ Hàn Bân trôi qua bình đạm như nước, nhưng lại tựa như một tách trà xanh, càng nhâm nhi càng thấy ngon.

Dù cho tình yêu nồng cháy đã thăng hoa thành tình thân mặn nồng, nhưng lại chẳng khác gì một bình rượu lâu năm, càng ủ càng mê say.
Sau một cơn mây mưa, Lệ Hàn Bân lại cự tuyệt Mẫn Hướng Hàng rửa ráy hậu huyệt đầy tinh dịch giúp mình, vừa vuốt ve trên phần bụng bằng phẳng, vừa thỏ thẻ: "Tại sao nơi này vẫn chưa có bé con đến vậy nhỉ?"
"Chắc là bé con cảm thấy ba Bân mang thai nó quá vất vả, nên mới quyết định đến muộn một chút, để em có thể nghỉ dưỡng thêm." Mẫn Hướng Hàng đưa tay vuốt tơi mái tóc hơi rối của Lệ Hàn Bân, vui vẻ trêu chọc.
Lệ Hàn Bân cười hừ một tiếng với người trước mặt, nhẹ giọng trách: "Nói năng nhảm nhí."
"Anh đâu có!" Mẫn Hướng Hàng vòng hai tay qua eo người yêu, đan lại đặt lên bụng dưới của cậu, thật thà nói: "Đợi sau khi em trai hoặc em gái của Bính Bính và Khiếu Khiếu ra đời, em có thể tự đi hỏi nó."
"Ba Hàng càng nói chuyện càng thấy vô lí." Lệ Hàn Bân chỉ nhẹ lên trán Mẫn Hướng Hàng, không khỏi mắng yêu.
Mẫn Hướng Hàng chôn mặt sâu vào trong cổ cậu, thì thầm lải nhải: "Anh chỉ hi vọng em đừng tự tạo áp lực cho mình quá.

Bây giờ mình đã có hai đứa con rồi, những chuyện khác cứ để nó thuận theo tự nhiên đi."
"..."
Sau khi nói ra lời tận đáy lòng, người ngủ bên cạnh chẳng đáp lại.

Mẫn Hướng Hàng chậm rãi ngẩng đầu lên, mới phát hiện Lệ Hàn Bân đã ngủ say.

Trên khuôn mặt anh tuấn không khỏi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, Mẫn Hướng Hàng nghiêng đầu hôn lên đôi môi mềm mại kia, rồi hài lòng ôm Lệ Hàn Bân từ từ tiến vào mộng đẹp...
Trong phòng ngủ dần vang lên tiếng ngáy khe khẽ, nhờ ánh trăng sáng, Lệ Hàn Bân đang giả vờ ngủ nhìn người yêu bên cạnh không rời mắt, nhỏ giọng thì thầm: "Hàng à, em đã hứa với anh rằng sẽ sinh cho anh một đứa con gái."
Đôi ngươi ẩn dưới mí mắt khẽ động đậy, khóe môi Mẫn Hướng Hàng nở lên một vòng cung đẹp đẽ...
***
Thời gian dần trôi, bốn mùa xoay vần, chớp mắt lại đến mùa hè oi bức.

Ánh mặt trời gay gắt cố hết sức tỏa nguồn nhiệt xuống nhân gian, cả thành phố tựa như bị giam cầm trong một chiếc lồng hấp khổng lồ, vừa bí bách vừa nóng nực, đến cả gió Nam lâu lâu thổi qua cũng vô cùng nực nội.
Lệ Hàn Bân lắc đầu phủ nhận, vẻ mặt bơ phờ, uể oải nói: "Em không sao, chỉ là hơi chóng mặt một chút.

Chắc là do trời nóng quá, bị say nắng."
"Thế à.

Vậy em ăn chén chè hạt sen giải nhiệt này đi." Mẫn Hướng Hàng bưng chén sứ lên, múc một muỗng đưa đến bên miệng Lệ Hàn Bân.
"Trời nóng, em không muốn ăn cái gì đâu." Lệ Hàn Bân hơi cau mày, chút chán ghét đẩy chè hạt sen trong tay Mẫn Hướng Hàng ra, vô lực nói: "Em lên lầu nghỉ ngơi trước." Dứt lời, cậu vịn thành cầu thang, lảo đảo đi về hướng phòng ngủ.
Mẫn Hướng Hàng bị hành động bất thường của Lệ Hàn Bân làm cho đầu đầy sương mù, nhìn chén chè hạt sen lạnh trong tay, anh khó hiểu tự lẩm bẩm: "Trời nóng bức, con người không phải càng thích ăn mấy món lạnh để giải nhiệt sao?"
Sáng sớm hôm sau, Mẫn Hướng Hàng bị một âm thanh nôn mửa đánh thức.


Anh lập tức phi ra khỏi giường, lúc chuẩn bị gõ cửa hỏi thì cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, Lệ Hàn Bân mang theo khuôn mặt tái nhợt vì nôn mửa vịn mép cửa, nhắm mắt thở dốc không ngừng.
"Hàn Bân, có phải dạ dày của em không thoải mái không? Uống miếng nước sẽ dễ chịu hơn một chút này." Mẫn Hướng Hàng vội vàng đỡ Lệ Hàn Bân ngồi lên giường, lại ân cần rót cho cậu một li nước ấm.
Lệ Hàn Bân cầm lấy li nước, hớp nhẹ một ngụm nhỏ, cười an ủi: "Em không sao, anh đừng lo."
Thái độ hờ hững không quan tâm của người yêu khiến Mẫn Hướng Hàng vừa giận vừa thương, anh vô thức lớn tiếng quát: "Trừ câu em không sao ra, em còn câu nào khác không? Tinh thần ủ rũ, không muốn ăn uống, buồn nôn...!đây là triệu chứng sẽ xuất hiện ở một người khỏe mạnh sao?"
"..." Bị Mẫn Hướng Hàng nghiêm giọng chất vấn, Lệ Hàn Bân ngơ ngác nhìn lại anh trong chốc lát, trên khuôn mặt tuấn tú không nhìn ra cảm xúc gì, một lúc lâu sau cũng không nói thêm lời nào.
Thấy cảnh này, Mẫn Hướng Hàng cảm thấy tự trách không thôi vì thái độ khi nãy của mình, anh vội vàng ôm chặt lấy Lệ Hàn Bân, thành tâm xin lỗi cậu: "Anh xin lỗi, Hàn Bân.

Anh rõ ràng biết em không khỏe mà còn lớn tiếng trách em."
"Hàng, anh đừng ôm chặt như vậy..." Lệ Hàn Bân hơi vùng vẫy, nhẹ giọng nhắc nhở anh: "Anh ôm chặt thế này có thể sẽ đè hư bé con đó."
"Bé, con?!" Mẫn Hướng Hàng chậm rãi buông hai tay, nhìn thẳng vào người yêu một lúc lâu, không dám tin mà lặp lại từng chữ.
Lệ Hàn Bân véo chiếc mũi cao của Mẫn Hướng Hàng, gật đầu mỉm cười xác nhận: "Đồ ngốc..."
Lịch trình tiếp theo đó chính là hai con người thường ngày chăm chỉ làm việc đều bỏ ngang công việc.

Sau khi làm một loạt kiểm tra theo quy định, Mẫn Hướng Hàng và Lệ Hàn Bân ngồi trong phòng chẩn đoán, nắm chặt tay nhau, lo lắng chờ đợi kết quả do bác sĩ tuyên bố...
"Anh Lệ này, cơ thể của anh chỉ bị chút âm hư hỏa vượng, cũng không có gì đáng ngại.

Bây giờ tôi kê cho anh một thực liệu*, về nhà điều dưỡng mấy hôm là sẽ không còn vấn đề gì nữa." Bác sĩ buông bút trong tay, đưa thực liệu đã viết xong cho người nhà bệnh nhân đang ngồi bên cạnh.
    *Thực liệu, còn gọi là thực trị, là phương pháp dùng thực phẩm phù hợp (đơn thuần hoặc phối ngũ với các vị thuốc) để gia công chế biến thành các món ăn thức uống, hướng dẫn rèn luyện thói quen và nếp vệ sinh ăn uống hợp lý nhằm mục đích phòng chống bệnh tật, bảo vệ và nâng cao sức khỏe.
Nghe xong bác sĩ chẩn đoán, khuôn mặt Lệ Hàn Bân hiện lên một sự lạc lõng sâu sắc, sờ tay vào bụng dưới của mình, cười khổ nói: "Thì ra là thế.

Tôi còn tưởng mình lại có em bé."
"Cái này..." Bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn Mẫn Hướng Hàng một cái, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi, tựa như đang có điều gì khó nói.
"Bác sĩ, có điều gì anh cứ nói thẳng." Lệ Hàn Bân thông minh làm sao không nhìn ra sự thay đổi cảm xúc của bác sĩ lúc này.

Cậu miễn cưỡng nén lại bất an trong lòng, bình tĩnh nói.

Đam Mỹ Sắc
Bác sĩ trầm mặc vài giây, có lẽ là đang tìm kiếm câu từ, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Anh Lệ, chắc hẳn anh cũng biết tử cung và sản đạo của người song tính yếu hơn phụ nữ bình thường.

Sau khi xem báo cáo sức khỏe của anh, tôi phát hiện anh tỳ hư khí nhược, trung khí hạ hãm, bào lạc duy trì cho tử cung giảm thấp, chức năng cố nhiếp thân tử cung khó khăn.

Đây có lẽ là di chứng hậu sản do lần sinh sản kịch liệt đầu tiên để lại."
1.

Tỳ hư khí nhược: Triệu chứng khiến thức ăn đọng lại khiến chướng bụng, chán ăn.

Ăn vào thì tỳ khí càng nguy khốn cho nên càng chướng thêm.

Khí hư thủy thấp không vận hoá đọng lại rồi tràn ra ngoài da thì mình nặng, chân tay rã rời, mỏi mệt, phù thũng.
2.

Trung khí hạ hãm (中气下陷): còn gọi là chứng Tỳ khí hạ hãm, khả năng vận chuyển kém, khí huyết suy sụp, cho nên kém ăn, đoản hơi, mỏi mệt, tiếng thấp, mặt nhợt, váng đầu v.v...
3.

Bào lạc(胞络): tức bào mạch, là những lạc mạch phân giải ở tử cung, tác dụng chủ yếu của bào mạch là chủ về kinh nguyệt và nuôi dưỡng bào thai.
4.

Cố nhiếp (固摄): chức năng làm cho huyết dịch vận chuyển trong lòng mạch, tân dịch vận chuyển bình thường mà không bị thoát ra ngoài một cách mất kiểm soát.
Lời của bác sĩ tựa như sấm sét giữa trời quang, khiến cả hai ngây người tại chỗ.

Mẫn Hướng Hàng có thể cảm nhận được rõ ràng tay Lệ Hàn Bân đang run rẩy không ngừng, anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay người yêu, tựa như đang âm thầm an ủi cậu.
"Bác sĩ, cho dù dùng cách nào, xin anh nhất định phải chữa trị cho em ấy!" Mẫn Hướng Hàng biết rõ chuyện này là một sự đả kích đối với Lệ Hàn Bân, anh dùng ánh mắt kiên định khẩn cầu.
"Trước mắt giới y học vẫn chưa có phương pháp hiệu quả để chữa trị cho người song tính gặp di chứng hậu sản, đại đa số bệnh nhân đều áp dụng thực liệu và phương pháp bổ trợ, giúp tử cung của người song tính từ từ tự hồi phục.

Sau khi hai người về, có thể thử phương thuốc tôi vừa kê." Bác sĩ nâng gọng kính trên sống mũi, thật thà nói.
"Thử?" Lệ Hàn Bân mơ màng nhìn bác sĩ ngồi trước mặt, thấp giọng hỏi: "Ý của anh là, thực liệu cũng không chắc chắn sẽ có hiệu quả 100%?"
Bác sĩ bất lực mím môi, cuối cùng nói ra một chữ: "Phải."
Trên đường từ bệnh viện về nhà, Lệ Hàn Bân thẫn thờ giống như hoàn toàn chìm vào trong thế giới của riêng mình, không có tâm trạng quan tâm người yêu luôn bên cạnh cậu.

Mẫn Hướng Hàng muốn an ủi, nhưng lại chẳng biết nên nói thế nào, chỉ có thể nắm chặt lấy bàn tay vẫn luôn lạnh buốt giữa mùa hè oi bức của Lệ Hàn Bân.

Cứ như thế, mỗi người mang một suy nghĩ, không nói lời nào trở về biệt thự.
"Em hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước." Lệ Hàn Bân cười với Mẫn Hướng Hàng, tựa như không có chuyện gì xảy ra.


Có điều ánh mắt động đậy đã tiết lộ cảm xúc chân thực nhất trong lòng cậu.
"Hàn Bân, đợi một chút..." Mẫn Hướng Hàng vội gọi bóng hình đang xoay người đi lên lầu kia, lặng lẽ bước đến trước mặt, chậm rãi ôm cậu từ phía sau.
"Hàng, anh đang làm nũng với em đấy à?" Lệ Hàn Bân giấu kín cảm xúc tiêu cực của mình đi, nở một nụ cười vui vẻ.
"Hàn Bân, có đôi khi mỉm cười không hẳn đã vui.

Đừng cậy mạnh mãi như thế, được không? Anh rất nguyện ý làm chiếc thùng rác để em bày tỏ cảm xúc." Mẫn Hướng Hàng đặt hai tay lên vai Lệ Hàn Bân, ánh mắt long lanh nhìn cậu.
Khóe mắt Lệ Hàn Bân dần nổi lên một mảnh ẩm ướt se lạnh, ngữ khí nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại tràn đầy bi thương: "Hàng, phải làm sao đây, có lẽ em không thể sinh thêm một đứa con nữa cho anh.

Có lẽ em không thể thực hiện được lời hứa với anh.

Em...!quả thật đã trở thành một người cha gian dối rồi..."
"Em ngố à, mấy điều em nói cũng chỉ là có lẽ thôi mà." Mẫn Hướng Hàng nhẹ nhàng hôn lên giọt nước nơi khóe mắt cậu, ôm người vào lòng chặt hơn, ôn tồn nói: "Trong lòng anh, đứa trẻ và lời hứa cũng không bằng một phần một nghìn của em.

Chỉ cần em có thể vui vẻ hạnh phúc, những chuyện khác anh đều không quan tâm."
"Anh mới là ông ngố đó." Một câu nói khiến trong lòng Lệ Hàn Bân cảm thấy ấm áp.

Sau khi cảm động, cậu khẽ buông ra một câu.
Bỗng nhiên, nhân lúc Lệ Hàn Bân không chú ý, Mẫn Hướng Hàng lập tức bế ngang cậu lên, vừa đi vào phòng ngủ, vừa nở một nụ cười vô lại: "Khi nãy em mới nói mệt đúng không? Bây giờ ông ngố bế nhóc ngố đi đến phòng ngủ bọn mình thích nhất nhé."
"Tên xấu xa──!!"
Sắc trời nhá nhem mê người, hai người dính như keo sơn quên cả bữa tối, tích cực vận động nửa người dưới hết trận này đến trận khác trên chiếc giường đôi rộng lớn...
"Cha ơi, cha ơi, dậy đi──!!" Bọn trẻ rộn ràng như hai chiếc kèn cao nốt, hò hét bên tai Lệ Hàn Bân.
"Uhm...!đến giờ ăn tối rồi nhỉ?" Lệ Hàn Bân dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, lười biếng hỏi.
"Xấu hổ quá đi, đến cả bữa sáng và bữa tối mà ba cũng không phân biệt được." Khiếu Khiếu che miệng cười khúc khích.
Bính Bính vẫn nóng lòng thúc giục Lệ Hàn Bân: "Cha ơi, cha ơi, mau dậy đi! Trễ giờ là không kịp máy bay đâu!"
Máy bay?! Nghe đến hai chữ này, cả người Lệ Hàn Bân như bị tạt một xô nước lạnh, đầu óc mơ màng phút chốc tỉnh táo lại.

Cậu bật dậy khỏi giường, nhìn bọn trẻ đang diện quần áo như đi nghỉ dưỡng, ngơ ngác hỏi: "Máy bay? Máy bay gì? Tuy bây giờ các con đã nghỉ hè, nhưng ba không có bảo sẽ cho các con đi đâu đâu?"
"Hàn Bân, em dậy rồi à? Mau đi, mau tranh thủ thời gian rửa mặt, chuyến bay đến Hokkaido hai tiếng nữa sẽ cất cánh!" Mẫn Hướng Hàng huơ huơ vé máy bay trong tay, cười hì hì bước vào phòng ngủ.
"Hokkaido? Không phải bốn năm trước mình đã đi rồi sao?" Lệ Hàn Bân liếc nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu.
"Anh biết dạo này tâm trạng em không tốt, không ấy đi du lịch cho thư giãn." Mẫn Hướng Hàng nói.
"Đi du lịch có nhiều nơi đặc sắc để chọn, tại sao anh còn chọn đi Hokkaido?"
"Ngốc, em quên rồi à? Tuy mình đã đi đến đó từ bốn năm trước, nhưng vẫn còn sót một nơi." Ánh mắt Mẫn Hướng Hàng nhìn Lệ Hàn Bân dịu dàng, khóe môi nở lên một nụ cười nho nhã: "Anh đã từng nói với em, thành phố Furano của Hokkaido được mệnh danh là Provence của phương Đông, đến mùa hè, oải hương sẽ nở rộ khắp vùng.

Đợi đến mùa hoa nở kế tiếp, chúng ta sẽ đến đây tận hưởng một buổi hẹn hò màu tím lãng mạn.

Tuy lời hứa muộn vài năm, nhưng may là nó vẫn có cơ hội thực hiện."
"Anh...!vẫn còn nhớ à..." Lệ Hàn Bân nghẹn ngào lí nhí.
"Hàn Bân vẫn không quên lời hứa của chúng ta, làm sao anh có thể quên lời hứa với em?"
Nhân lúc hai đứa nhóc nghịch ngợm đang bận chơi giỡn, Mẫn Hướng Hàng lập tức đặt đôi môi lên cánh môi mềm mại của Lệ Hàn Bân, một lúc lâu cũng không muốn rời ra, cho nên suýt chút đã trễ chuyến bay.
Trời nắng cây xanh, hoa hạ tươi tốt.
Nằm ở phía Bắc Nhật Bản, Hokkaido là hòn đảo xinh đẹp nhất của quốc gia này.

Và mùa hạ, Furano là nơi lãng mạn nhất ở Hokkaido.
Chiều về, gió mát hiu hiu thổi qua, cánh đồng hoa oải hương tựa như những con sóng màu tím đậm nhấp nhô.

Trong cánh đồng hoa yên ả, chỉ nghe thấy tiếng bướm và ong vỗ cánh.

Cách đó không xa, thấp thoáng hình dáng chiếc quạt gió màu trắng chầm chậm quay vòng.

Một nhà bốn người hạnh phúc nắm tay nhau thả bước dạo chơi trong vùng biển màu tím rộng mênh mông, tiếng cười nói vui vẻ vang khắp một vùng.
Tư duy của trẻ con thường khiến người ta không thể hiểu nổi, Khiếu Khiếu liếm kem oải hương trong tay, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ba ơi, cha ơi, ở đây tối có quỷ hút máu không?"
Quỷ hút máu...
Mẫn Hướng Hàng và Lệ Hàn Bân đều ngẩn người, ăn ý nhìn nhau, trong lòng đang tính xem nên làm rõ vấn đề về yêu ma quỷ quái cho bọn trẻ theo góc độ khoa học...
"Ngốc──!!" Bính Bính dùng bàn tay nhỏ dính đầy bơ kéo khuôn mặt bụ bẫm của em trai, vừa liếm láp cây kem đã tan chảy hơn nửa, vừa nghiêm túc giải thích: "Ở đây chỗ nào cũng là hoa cỏ, tối đến chắc chắn sẽ có rất nhiều muỗi!"
Thì ra quỷ hút máu mà con trai nói là muỗi mòng thường thấy vào mùa hè.

Để làm giảm nỗi lo ngại cho em Khiếu Khiếu, Lệ Hàn Bân lấy một bình chống mũi đặc hiệu từ trong ba lô du lịch, phun đều lên làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài của bé, giọng từ ái: "Sau khi xịt thuốc đặc hiệu này lên, quỷ hút máu nào gặp Khiếu Khiếu nhà ta cũng phải bỏ chạy chín mươi dặm."
"Ha ha, tốt quá rồi!" Khiếu Khiếu nghe thế, vui mừng nhướng mày, đôi mắt đen láy cười thành hai vầng trăng khuyết.
Mẫn Hướng Hàng ngồi trên tấm trải picnic ôm Khiếu Khiếu vào lòng, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, chớp mắt nhìn nhóc một cách thần bí, nói: "Đến tối nha, ở đây không chỉ có quỷ hút máu mà còn có tiểu tinh linh cầm lồng đèn bay tới nữa."
"Í? Tiểu tinh linh?" Bính Bính lập tức mở đôi mắt vừa to vừa tròn, vội vàng hỏi: "Ba ơi, tiểu tinh linh mà ba nói có phải giống trong phim hoạt hình không? Nó cũng biết biến hình đúng không?"
Mẫn Hướng Hàng kéo một cái, ôm đứa con còn lại vào lòng, nhẫn nại giải thích: "Tiểu tinh linh ba vừa nói không phải là nhân vật hư cấu trong phim hoạt hình, mà là một loài côn trùng phát sáng, tên là Đom đóm."
"Đom đóm..." Em bé Bính Bính nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên giống như đã hiểu ra, vui mừng đáp: "Con nhớ ra rồi, cô giáo ở trường mẫu giáo đã từng nói!"
"Khiếu Khiếu cũng biết! Khiếu Khiếu cũng biết đom đóm!" Khiếu Khiếu không cam tâm thua anh, vội vàng luyên thuyên.
"Bính Bính và Khiếu Khiếu đều là những em bé thông minh biết nghe lời." Mẫn Hướng Hàng không ngớt lời khen hai đứa trẻ đang tranh nhau.

Mẫn Hướng Hàng gắp một miếng sushi từ trong hộp thức ăn đưa đến bên miệng Lệ Hàn Bân, cười hì hì nói: "Hàn Bân, thử miếng sushi tôm này đi."
Ở trong biển hoa oải hương đang nở rộ, hai đứa trẻ trắng mịn như phấn ngoan ngoãn tựa trong lòng người yêu, Lệ Hàn Bân đột nhiên cảm thấy cảnh này thật quen thuộc, giống như...!đã từng trải qua trong mơ vậy.
Nuốt miếng sushi thơm ngon, Lệ Hàn Bân xúc động nói: "Hàng, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã biến giấc mộng đẹp của em thành hiện thực."
"Đồ ngốc..."
Mẫn Hướng Hàng nhân lúc Lệ Hàn Bân không chú ý, nhanh chóng thơm một cái lên bên khuôn mặt anh tuấn, làm cho bọn trẻ ngồi bên cạnh phấn khích kêu lên: "Waaa──!! Ba hôn trộm cha kìa!"
"Em nhìn kìa, mặt cha đỏ hơn cả mông khỉ luôn!"
"Mẫn Hướng Hàng, sao anh lại làm trò này trước mặt con!"
"Hàn Bân...!anh..."
Tiếng cười nói hạnh phúc lan tràn vang vọng trên biển hoa xinh đẹp...
Cánh đồng hoa oải hương đêm về có một vẻ đẹp khác.

Mặt trăng mỉm cười lửng lơ trong không trung, hàng trăm ngàn con đom đóm vỗ cánh bay ra từ bụi hoa, giống như từng đôi mắt lấp lánh, lại tựa như những ánh đèn bạc lung linh, khiến người ta cảm giác như lạc vào thế giới cổ tích.
Bọn trẻ vui vẻ chạy qua chạy lại trong vườn hoa, Bính Bính cẩn thận úp hai tay lại, một chú đom đóm phát sáng bị giam lại trong không gian chật hẹp.
"Ưa, anh giỏi quá!" Thấy Bính Bính bắt được đom đóm, Khiếu Khiếu phấn khích khoa tay múa chân.
Bính Bính cười đắc ý: "Em à, mình bắt mấy tiểu tinh linh này về nhà đi! Như thế Nhạc Nhạc và em Dorreen cũng có thể thấy!"
"Được─" Nghĩ đến việc có thể đem lại bất ngờ cho công chúa nhỏ, Khiếu Khiếu cũng bắt chước theo anh trai, mở đôi tay mũm mĩm ra, bận rộn bắt hết từng đốm sáng xung quanh.
"Các con à, tuổi thọ của đom đóm rất ngắn, cho dù các con có bắt chúng về nhà, chúng cũng không phát sáng được nữa đâu." Mẫn Hướng Hàng bước đến, dùng lời nói ngăn lại hành động của hai anh em.
Bọn trẻ rất nghe lời ba, bịn rịn thả đom đóm về với thiên nhiên.
Nhìn những chú đom đóm lại bay múa, Lệ Hàn Bân khom người, khẽ xoa đầu Bính Bính và Khiếu Khiếu, dùng lời như trong truyện cổ tích giáo dục con: "Côn trùng cũng gia đình của mình.

Bính Bính và Khiếu không muốn rời xa cha và ba, thì đom đóm cũng thế."
Đom đóm đầy trời vỗ cánh bay xung quanh, Bính Bính gật đầu tựa như đã hiểu nhưng cũng chưa hiểu lắm, cảm thán: "Gia đình của đom đóm con đông người thật đó, ở đâu cũng có!"
"Khiếu Khiếu cũng muốn có nhiều người nhà!" Khiếu Khiếu đảo đôi mắt to, kéo tay ba và cha làm nũng: "Khiếu Khiếu muốn có thêm nhiều em trai em gái!"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Nghe xong tiếng lòng của con trai, sắc mặt Lệ Hàn Bân vô cùng buồn bã, im lặng một lúc, cậu bất lực nhẹ giọng: "Các con à, sợ là...!cha không thể sinh thêm em trai em gái cho các con nữa rồi."
"Hả! Tại sao ạ?" Hai anh em mở to, không hẹn mà cùng lên tiếng hỏi.
Mẫn Hướng Hàng thấy không khí không ổn, vội vàng vớt vát, khó khăn lắm mới dỗ được hai thằng con trai nghịch ngợm vào lều ngủ.
"Hàn Bân, lời của mấy đứa nhỏ em đừng để trong lòng quá." Mẫn Hướng Hàng đi ra khỏi lều, chậm rãi ngồi bên cạnh người yêu, giọng từ tốn an ủi.
Ánh mắt lờ mờ di chuyển từ biển hoa màu tím sang khuôn mặt yêu thương tha thiết, Lệ Hàn Bân nhìn thẳng vào Mẫn Hướng Hàng.

Thời gian tựa như dừng lại, trong không gian tĩnh mịch chỉ nghe thấy tiếng đập của hai trái tim trẻ tuổi.
Qua một hồi lâu, Lệ Hàn Bân mới từ từ mở miệng: "Hàng, tuy rằng em không thể sinh thêm con cho anh nữa, nhưng em có thể cùng anh nói mọi chuyện trên trời dưới đất, cùng anh đi du lịch, cùng anh làm những chuyện anh muốn làm...!cùng anh đếm một hồi tháng năm trôi qua như nước.
"Đồ ngốc..."
Mẫn Hướng Hàng bỗng trở mình, đè Lệ Hàn Bân không kịp chuẩn bị xuống dưới người, cúi đầu hôn lên cánh môi mê người kia, trong chất giọng từ tính mang theo sức hút làm say lòng người.

Ngón tay linh hoạt bắt đầu cởi bỏ nút áo của người dưới thân.
"Hàn Bân, bây giờ anh muốn cùng em đánh dã chiến đây!"
Lệ Hàn Bân vòng tay qua cổ người yêu, hai chân thon dài kẹp chặt lấy eo của anh, thư huyệt song tính mê người chảy ra xuân thủy trong trẻo.

Phân thân nóng rực, cứng như thép của Mẫn Hướng Hàng hết lần này đến lần khác tấn công vào nội bích mẫn cảm...
"Ư a──!! Aa ha──!! Mồ hôi thấm đầy trên cần cổ Lệ Hàn Bân, cậu giống như một chú thiên nga đang cất cao giọng hát.
Trong hương hoa thấm mát lòng người lẫn vào mùi tanh nhàn nhạt riêng của tinh dịch.

Ánh đom đóm lung linh như ngàn vì sao là chứng nhân cho cuộc tình ái này.

Mẫn Hướng Hàng vừa cố sức đâm rút xỏ xiên, vừa dùng đầu ngón tay xoa nắn tinh hoàn căng đầy sức sống của Lệ Hàn Bân, miệng không ngừng lặp lại lời yêu cậu đã từng nói: "Uhm...!Bân, anh...!anh chỉ muốn em cùng anh...!cùng anh làm những chuyện mà anh muốn làm, cùng anh...! đếm...!một hồi...!tháng năm trôi qua...!như nước..."
Màn dã chiến kích thích tuyên bố kết thúc trong sự cạn kiệt sức lực.

Chân trời phía Đông dần dần lộ ra lớp da trắng nõn, đặt một dấu chấm hết cho chuyến du lịch đến Furano.

Nhưng hạnh phúc của anh và cậu vẫn mãi mãi tiếp diễn...
──The End──.


Bình Luận (0)
Comment