Lưu Quang Chi Thành

Chương 13


Mọi người trước tiên đi ăn món Quảng Đông tại một nhà hàng mới mở trên đường Nam Kinh.
Dương Tú Thành đã đặt phòng từ trước, khi mọi người vừa đến nơi, nhân viên phục vụ lập tức dẫn họ đến phòng được đặt riêng.
Trong dãy ghế ngồi có một cô gái xinh đẹp được trang điểm kỹ lưỡng đã ngồi chờ ở đó, vừa thấy bọn họ đến, cô ấy liền bỏ cuốn tạp chí đang đọc dở xuống, vội vàng đứng dậy.
Cô ta mặc một bộ sườn xám bó người hết sức thời thượng, kiểu tóc ngắn uốn nếp xinh đẹp, vòng eo thon như cành liễu càng làm nổi bật bờ mông đầy đặn nở nang, giống như một quả đào mật chín mọng của cô.

Cô nàng trạc tuổi Phùng Thế Chân, nhưng ở cô ta đã mất đi vẻ ngây thơ trong sáng của nữ sinh, thay vào đó là phong cách hiện đại của một cô gái thành thị.

Trong căn phòng này có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng khi đứng cạnh đều trở thành phong cảnh ven đường làm nền cho cô ấy.
Ngũ Vân Trì đi đầu nhiệt tình bước đến, nắm lấy tay cô gái, đặt lên đó một nụ hôn.
"Mới có mấy tháng không gặp, Đỗ tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp động lòng người.

Lúc trước không nhận ra còn nghĩ thầm là vị minh tinh điện ảnh nào đi nhầm phòng chứ"
Vân Trì, cậu mới học trường quân sự được nửa năm mà sao mồm mép đã mài đến sắc hơn cả súng rồi vậy".

Đỗ Lan Hinh khúc khích cười duyên, đôi bông tai kim cương theo đó mà đong đưa lấp lánh, ánh mắt quyến rũ như hồ nước mùa thu nhanh chóng đảo qua khuôn mặt Dương Tú Thành.
Sắc mặt Dung Phương Lâm có chút cứng lại.

Ngược lại Dư Tri Huệ lại chẳng có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi chiếc vòng tay kim cương phỉ thúy trên cổ tay Đỗ Lan Hinh.
Đỗ Lan Hinh cuối cùng mới nhìn đến Dung Gia Thượng, chỉ đơn giản chào hỏi một câu "Gia Thượng, cha mẹ cậu khỏe chứ?"
"Mọi người đều ổn, chỉ có cha tôi vẫn còn ở bên ngoài chưa về nhà." Dung Gia Thượng trả lời đầy khách khí.
"Đây là nhị tiểu thư của ngân hàng Phú Dân, Đỗ Lan Hinh tiểu thư." Dung Phương Hoa thấp giọng giải thích với Phùng Thế Chân.
Phùng Thế Chân đương nhiên biết Đỗ tiểu thư.

Dung Định Khôn cực kỳ coi trọng hôn sự của con cái, vị tiểu thư của ngân hàng Phú Dân này chính là người vợ mà ông ta chọn cho Dung đại thiếu gia.
Đỗ Lan Hinh lớn hơn Dung Gia Thượng ba tuổi, là một nhân vật nổi tiếng được yêu thích, thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo là cải của bến Thượng Hải.
Nếu hai nhà liên hôn, đôi bên đều sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, vậy nên Dung gia không ngại Đỗ tiểu thư phong lưu, Đỗ gia cũng không chê Dung công tử bất hảo, chỉ yêu cầu Dung Gia Thượng bất kể thế nào cũng phải vào được đại học, để nói ra bên ngoài danh tiếng còn dễ nghe một chút.
Dung Gia Thượng hiển nhiên cũng chưa nghĩ đến việc kết hôn, bằng không anh cũng không học hành với thái độ cà lơ phất phơ như vậy.
Trước khi đồ ăn được mang lên, các vị tiểu thư thì tụ tập lại thảo luận về quần áo trang sức, đám đàn ông thì đứng bên cửa sổ hút thuốc.

"Thế nào?" Ngũ Vân Trì đưa cho Dung Gia Thượng một điếu thuốc,"Nghe Phương Hoa nói cô gái kia đúng là có vài phần học thức, thật sự chỉ là đến dạy học hả.

Vậy chuyện hôm đó ở Tân Đô Hội là như thế nào?"
"Cô ấy nói sau này sẽ không đến đó nữa" Dung Gia Thượng không nghiện thuốc là nên chỉ cầm điếu thuốc trong tay đùa nghịch mà không hút.
Ở bên một cánh cửa sổ khác, Phùng Thế Chân cũng đang cùng Dương Tú Thành tiếp tục hàn huyên về các huynh đệ tỷ muội quen thuộc trong sư môn, lại nhắc tới mấy món ăn khoái khẩu của sư mẫu, tất cả đều làm hai người hoài niệm sâu sắc.
Nụ cười lạnh chứa đầy vẻ khinh thường hiện lên trên khuôn mặt điển trai của Dung Gia Thượng: "Tự nhận bản thân là gia sư, nhưng lại rất biết cách đón ý nói hùa, còn hay quản việc linh tinh.

Mới tới hai ngày nhưng đã lôi kéo được Hoàng thị và hai cô em gái của tôi về phía cô ta, bây giờ còn làm bộ thân thiết với Dương Tú Thành thế kia.

Lần này Hoàng thị chọc phải nhân vật lợi hại gì đây?"
"Cô ấy muốn quyến rũ Dương Tú Thành thì liên quan gì đến cậu" Ngũ Vân Trì phun ra một ngụm khói nói: "cô ấy là gia sư, vì kiếm miếng cơm manh áo mà lấy lòng chủ nhà cũng là chuyện hết sức bình thường.

Cho dù cô ấy không có phép tắc đi nữa thì đó cũng là trách nhiệm của mẹ kế cậu.

Cậu chỉ cần tham gia đủ tiết học của mình, chịu đựng qua nửa năm, sang năm gia nhập học viện quân sự Hoàng Phổ thì tốt rồi.

Cha cậu khi nào trở về?"
Phùng Thế Chân cùng Dương Tú Thành không biết nói tới chuyện gì mà cùng bật cười ra tiếng.

Tiếng cười trong trẻo êm tai, dễ nghe giống như tiếng vang phát ra khi cắn vào miếng đào giòn tan của Phùng Thế Chân, khiến cho Dung thiếu gia càng nghe càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, thật muốn tìm thứ gì đó để xả bớt tâm trạng cho đỡ phiền lòng.
Dung Gia Thượng xụ mặt, bẻ gãy điếu thuốc trên tay, ném vào bồn hoa, " Sắp rồi.

Chuyện Bắc phạt gây ra vô số rắc rối, giờ lại là lúc công việc làm ăn của ông ta đang phát đạt, ông ta không trở về trấn thủ chỉ huy làm sao được? Chỉ là nếu ông ta quay về thì mấy người phụ nữ trong nhà lại được dịp náo nhiệt rồi."
Ngũ Vân Trì chế nhạo nói " Mấy vị tiểu thư nhà cậu còn chưa lấy chồng, cha cậu cũng không dám để xảy ra chuyện gì quá ầm ĩ.

Cha cậu không phải chính là người sĩ diện nhất sao? Nhưng mà sau khi ông ấy trở về, ước chừng chuyện của cậu và Đỗ Lan Hinh sẽ không còn cách nào có thể tiếp tục trì hoãn được nữa.

Cậu có dự tính gì chưa? Cô bạn gái ở Trùng Khánh kia của cậu thực sự đã từ bỏ rồi à?"
Tiếng cười nhẹ của Phùng Thế Chân lại tiếp tục truyền tới, càng nghe càng khiến cho Dung Gia Thượng trở nên cáu kỉnh hơn, thậm chí không nghĩ đến việc trả lời.

Công bằng mà nói, tiếng cười của cô gái này rất dễ nghe, giống như âm thanh phát ra từ một chiếc đàn cổ, ấm áp mà tĩnh mịch, không mảy may mang chút khí phách xu nịnh nào.

Nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng cười đó thôi là anh lại cảm thấy khó chịu bứt rứt không sao tả nổi.

Nỗi khắc khoải dồn nén trong lòng, không tìm thấy nơi nào để giải tỏa, càng khiến cho anh trở nên nôn nóng hơn.
Dương Tú Thành khôn khéo láu cá nhưng cũng có vài phần kiêu ngạo cao lãnh, sẽ không bao giờ đi nhún mình xã giao với một gia sư nhỏ bé, thực sự nói chuyện với cô hợp vậy sao?
Người phụ nữ này rốt cuộc có dự tính gì? Là coi trọng con người của Dương Tú Thành, hay là còn có mưu đồ nào để chiếm được vị trí tốt hơn chăng?
Ngũ Vân Trì đợi mãi không thấy Dung Gia Thượng đáp lời, nghi hoặc mà quay đầu nhìn qua, lại thấy Dung Gia Thượng đang chằm chú nhìn không chớp mắt cô gia sư kia, ánh mắt đó giống như muốn ăn tươi nuốt sống cố ấy vậy.
Ngũ Vân Trì kinh ngạc há hốc mồm, trong đầu đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ quái dị mà to gan, lại cảm thấy thật sự hoang đường, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy không dám tin.
Ăn cơm xong, đám người cũng không đi xem kịch nữa, trực tiếp xuống lầu đi dạo cửa hàng thương mại.
Trong trung tâm thương mại mới mở, các sản phẩm từ khắp nơi trên thế giới được bày biện đẹp mắt lung linh đầy trên các quầy hàng.

Các vị tiểu thư giống như ong thấy mật, bướm thấy hoa nhanh chóng sà vào các quầy hàng, đông xem tây sờ, bận rộn vô cùng.
Dương Tú Thành và Ngũ Vân Trì theo sát phía sau sẵn sàng phục vụ các tiểu thư, chỉ có Dung Gia Thượng bình chân như vại, lười biếng, uể oải ngáp ngắn ngáp dài, không hề có ý định thay vị hôn thê tương lai xách túi hay trả tiền.
Anh đứng đó cao lớn tuấn tú, khuôn mặt đẹp trai không tì vết, chỉ tùy ý đứng bên tay vịn lan can cũng thường xuyên hấp dẫn các tiểu thư, phu nhân qua đường phải quay đầu ngoái nhìn.
Đỗ Lan Hinh quay lại tìm Dung Gia Thượng, vẫy tay gọi: " Gia Thượng, cậu đến đây giúp tôi xem đôi giày này đi"
Dung Gia Thượng giống như được sạc điện, đột nhiên hăng hái hẳn lên, cao giọng nói to: " Cô Phùng nói quần áo chỗ này đắt quá, tôi dẫn cô ấy qua bên kia nhìn xem"
Vừa dứt lời liền túm lấy Phùng Thế Chân vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, chân anh giống như bôi thêm dầu, nhanh chóng chạy vọt qua chỗ cầu thang trốn như ma đuổi.
Phùng Thế Chân trong một ngày đến hai lần bị Dung đại thiếu gia vừa kéo vừa chạy, tập mãi thành quen, đã có thể theo kịp bước chân của anh.
Dung Gia Thượng kéo Phùng Thế Chân xuống tới lầu 1, xác định không thấy Đỗ Lan Hinh nữa, lập tức ném tay Phùng Thế Chân như chạm phải bỏng.
Phùng Thế Chân dở khóc dở cười nói: " Đại thiếu gia như vậy, không sợ Đỗ tiểu thư không vui sao?"
Dung Gia Thượng hờ hững nói: " Phụ nữ là phiền phức nhất, mua một thứ mà phải chọn lựa trăm chiếc, hỏa nhãn kim tinh luyện đến độ có thể phân biệt sự khác nhau của những chi tiết nhỏ nhất.

Họ có bản lĩnh như vậy, sao lại không đến phòng tuần tra giúp đỡ phá án đi?
Phùng Thế Chân nhịn không được nhắc nhở " Đại thiếu gia, tôi cũng là phụ nữ đó"
Dung Gia Thượng nhìn cô nở nụ cười châm biếm đầy ác ý: " Các cô ấy lựa chọn hình thức, còn cô Phùng là chọn lợi ích thực tế, còn không giống nhau sao?"
Phùng Thế Chân khóe miệng run rẩy, ở trong lòng yên lặng tự nhẩm một chữ nhẫn, mới không có dùng túi trong tay làm vũ khí đập vào khuôn mặt tuấn tú tự phụ kia.

" Đi thôi" Dung Gia Thượng đút tay vào túi quần, không thèm để ý nói "tôi đã nói dẫn cô đi xem quần áo rồi, phố đối diện có một cửa hàng quần áo lâu đời, tay nghề không tệ"
Thật ra Phùng Thế Chân không có ý định mua quần áo ở đoạn đường đắt đỏ này, nhưng Dung Gia Thượng đã nói như vậy, cô cũng chỉ đành đi theo anh thôi.
Cửa hàng quần áo lâu đời kia mở trên đường Quảng Tây, bên cạnh là quán cà phê do người Belarut mở.
Ánh sáng buổi chiều mùa thu như tấm vải tuyn màu hoàng kim bảo phủ vạn vật.

Cửa chính của tiệm cà phê mở rộng, không một bóng khách.

Máy hát đặt cạnh quầy bar đang phát một bản nhạc tiếng anh, nữ ca sĩ với giọng hát dày khỏe đang thể hiện một khúc nhạc tươi sáng, như tiếp sức cho buổi chiều chán nản lười biếng một chút sức sống,
Khúc nhạc xuyên qua cửa kính pha lê dày nặng phiêu đãng du dương vang khắp trong cửa hàng quần áo.
"Dung thiếu tới lấy quần áo ạ?" Chủ cửa hàng nhận ra Dung Gia Thượng, nhiệt tình tiếp đón, "Thật là trùng hợp, vừa mới làm xong, đang nói ngày mai giao tới cho cậu".
"Vậy để tôi thử luôn" Dung Gia Thượng lại chỉ vào Phùng Thế Chân đang đứng phía sau, nói "Tôi đã khen với vị tiểu thư kia về quần áo của cửa hàng ông, dặn nhân viên cẩn thận tiếp đón cô ấy"
Chủ tiệm lập tức gọi nữ nhân viên tới phục vụ Phùng Thế Chân, chính mình phục vụ Dung Gia Thượng đi phòng thay đồ thử quần áo.
Chỉ có mười đồng tiền đừng mong đi vào đây mua gì, thế nên Phùng Thế Chân chọn hai miếng vải trắng, nhưng sau đó nghĩ lại, cô chọn một miếng vải trắng điểm hoa, tính may cho mẹ cô một bộ quần áo mới.
Cửa phòng thay đồ mở ra, Dung Gia Thượng mặc bộ đồ mới sải bước đi tới trước gương ngắm mình trong gương.
Chủ tiệm xoay quanh Dung Gia Thượng, liên tục khen ngợi anh, Dung Gia Thượng không thèm phản ứng, quay đầu hỏi Phùng Thế Chân: "Nhìn thấy thế nào?"
Kỳ thật anh vừa bước ra, toàn bộ ánh mắt của cô đã bị anh thu hút.
Đây là một bộ đồ tây hoa văn kẻ sọc tối màu được chế tác chất liệu phẳng phiu, tay nghề tinh xảo.

Gương mặt của Dung Gia Thượng còn chút trẻ con, nhưng cơ thể của anh đã có vóc dáng của người đàn ông trưởng thành.

Dáng đứng thẳng tắp toát lên khí chất ngời ngời, vai rộng, eo thon, chân dài thẳng tắp, lại khoác lên mình bộ vest vừa vặn, nhìn anh lúc này còn bắt mắt hơn cả những nam người mẫu xuất hiện trên tạp chí thời trang.
"Đều nói người đẹp vì lụa, tôi thấy dáng người đại thiếu gia đẹp như vậy nên nói là lụa đẹp vì người đi" Phùng Thế Chân cười nói.
Dung Gia Thượng nhướng mày một cái: " Cô Phùng thật biết ăn nói.

Chẳng trách Dương Tú Thành ngày thường đều mắt cao hơn đầu, quen biết cô Phùng chưa đến nửa ngày đã bị cô dỗ đến quay vòng vòng rồi".
Phùng Thế Chân không nhanh không chậm nói: " Đại thiếu gia như cậu thật sự là luôn ăn nói kì quặc, chuyện bình thường qua miệng bị cậu thêm mắm dặm muối, đều trở nên dễ nghe hơn mấy lần.

Tôi mà được Dương tiên sinh coi trọng, vậy phải cảm ơn công lao của cậu rồi"
Hai bên nhiệt tình đấu khấu, chủ quán cùng nhân viên chỉ biết đứng nhìn hóng hớt.
Dung Gia Thượng cười lạnh một cái, vô ý thức kéo mạnh cổ tay áo.
Phùng Thế Chân đau lòng bộ quần áo mới may, nhịn không được nói "Đừng kéo lung tung, từ từ cởi nút thắt ra là được"
Dung Gia Thượng không kiên nhẫn duỗi tay ra: "Cô làm đi"
Phùng Thế Chân thật sự bước đến, thành thạo cởi ra nút áo, cài xong khuy áo, lại chọn từ hộp đồ chủ quán đang cầm một cái cài áo bằng ngà voi cài lên.

Đầu ngón tay cô hơi lạnh, vô ý mà xẹt qua mu bàn tay anh khiến cho lông mày Dung Gia Thượng giật nhẹ một cái.
Tay áo kia cô cũng làm tương tự như vậy, sau khi làm xong, cô lùi lại nửa bước, cầm chổi lông quét qua trên vai Dung Gia Thượng, tay theo cổ áo vest một đường vuốt thẳng xuống dưới, là thẳng các vết nhăn.
Cả người Dung Gia Thượng cứng đờ.
Phùng Thế Chân vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của anh, lại vòng ra phía sau lưng anh, giúp anh vuốt phẳng nếp gấp.
"Thật sự không tệ chút nào, rất vừa người" Phùng Thế Chân khen ngợi nói " Đại thiếu gia cả người quý khí, so với minh tinh trên báo còn đẹp trai hơn nha"
"Dung thiếu có muốn thử thêm cà vạt?" Chủ tiệm mang tới một hộp cà vạt, nhiệt tình giới thiệu.
Dung Gia Thượng cũng không thèm nhìn tới, chỉnh cổ áo nói: " Làm phiền cô Phùng giúp tôi chọn một chiếc đi"
Phùng Thế Chân do dự một chút, chọn một chiếc cà vạt màu xanh đậm.
Dung Gia Thượng dang ra hai tay, bày ra điệu bộ thiếu gia, chờ Phùng Thế Chân giúp mình thắt cà vạt.

Phùng Thế Chân bất đắc dĩ nhìn anh, cuối cùng vẫn nâng tay lên, giúp anh thắt cà vạt.
Làn da mẫn cảm ở cổ bị ngón tay lạnh lẽo chạm qua, đôi bàn tay kia giống như tích điện, phát ra từng tia lửa nhỏ.

Tia lửa đó giống như yêu tinh nhảy múa trong rừng râm, lan ra khắp mạch máu cơ thể anh, đánh thức các giác quan đang ngủ say.
Trên trần treo một chiếc quạt đèn, nửa sáng nửa tối chập chờn, tiếng nhạc du dương của quán cà phê sát bên truyền tới, đã tạo nên bầu không khí mơ hồ ái muội.
Ánh mắt Dung Gia Thượng nặng nề nhìn cô gái trẻ tuổi đứng sât bên.
Mi mắt Phùng Thế Chân nhẹ buông, hàng mi dài mảnh, sống mũi thanh tú, đôi môi đầy đặn ấm áp hơi mín lại, biểu thị sự bối rối của cô.
Dung Gia Thượng nghe được tiếng tim đập thình thịch từ lồng ngực của bản thân phát ra, chấn động màng nhĩ, đánh sâu vào linh hồn anh.
Dường như xuất phát từ ý thức phòng ngự, anh đột nhiên giơ tay lên, đẩy Phùng Thế Chân ra, đồng thời cũng lui về sau nửa bước kéo ra khoảng cách giữa hai người.
"Làm sao vậy?" Phùng Thế Chân không hiểu xảy ra chuyện gì, đôi tay còn cứng đờ giữa không trung.
Dung Gia Thượng ánh mắt đảo qua vài lần, ngả ngớn mà nở nụ cười: " Xin lỗi, chợt nhớ tới phu nhân mời cô Phùng tới nhà để dạy học chứ không phải hầu hạ tôi"
Mặt Phùng Thế Chân nháy mắt đỏ bừng, hít thật sâu một hơi, tay nắm chặt thành đấm.
Ngay lúc chủ tiệm cùng nhân viên luôn đứng bên cạnh xem diễn từ nãy đến giờ cũng cho rằng Phùng Thế Chân sẽ giáng cho Dung Gia Thượng một cái tát, thì cô lại bình tĩnh trở lại, chỉ dùng ánh mắt thất vọng cùng lãnh đạm liếc qua Dung Gia Thượng, không nói câu nào quay đầu đi ra cửa.
Chủ tiệm cùng nhân viên tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, ai cũng không dám nói gì.
Dung Gia Thượng xụ mặt đứng trước gương tiếp tục sửa cổ áo, lỗ tai nghe được tiếng chuông lúc cửa lớn đóng mở.

Cà vạt anh thắt càng thắt càng loạn, giống như sợi dây thừng buộc vào cổ, thít đến làm anh cảm thấy khó thở.
"Dung thiếu, cậu xem..." Chủ tiệm dè dặt mở miệng.
Dung Gia Thượng bỗng nhiên kéo mạnh cà vạt xuống, ném lên người chủ quán, chân dài sải bước nhanh đuổi theo cô.

Via: Fb luuquangchithanhvnfc
Edit: G.

Bình Luận (0)
Comment