Lưu Quang Chi Thành

Chương 6


Ngày tiếp theo vẫn là một ngày mưa.

Sáng sớm Phùng Thế Chân tới lớp học bổ túc nộp đơn từ chức, sau đó về nhà dọn hành lý.

Lúc Phùng gia có cháy lớn, Phùng Thế Chân còn đang ở trong ký túc xá của trường, vậy nên hơn phân nửa đồ dùng của cô vẫn thoát nạn.

Vì phụ giúp trong nhà, cô mang hết sườn xám và âu phục có chất liệu may tốt đi bán cho tiệm quần áo, bản thân chịu khó mặc tạm vài món đồ cũ.

Hôm qua tới Dung gia phỏng vấn, vì để lưu lại ấn tượng đặc biệt cho Dung phu nhân, cô mới mặc chiếc sườn xám duy nhất còn sót lại được làm từ lụa Dương Châu mới may năm ngoái này.

Phùng phu nhân vừa giúp con gái dọn đồ vừa than thở: "Ngày xưa con kiếm được tiền, đáng lý phải biết chừa chút tiền mà may cho bản thân mấy bộ đồ đẹp đẹp.

Chờ anh cả về, còn không cần phải vất vả thế này nữa."
Phùng Thế Chân đương nhiên sẽ không kể cho mẹ nghe tiền căn hậu quả chuyện cô vào Dung gia.

Cô trả lời: "Dung gia sẽ may quần áo cho gia sư, con cần gì phải tốn tiền vào việc này."
Cô đi tới án thư, viết một tờ quảng cáo cho thuê phòng, sau đó mang đi dán trước cửa.

Ăn cơm trưa xong liền có người tới bảo muốn thuê nhà.

Là một người đàn ông cường tráng, giới thiệu là làm khuân vác trong công ty thuốc lá, tên Mã Đại Quý.

Ánh mắt của anh ta hung tợn, nhưng lại hào phóng, cũng chả chê căn nhà này hẹp hòi chật chội, một lần thanh toán luôn nửa năm tiền thuê.

Phùng phu nhân vốn hơi sợ người đàn ông này, nhưng nể mặt đồng tiền, chỉ có thể đồng ý, dặn anh ta ngày mai hẵng chuyển vào.


Phùng Thế Chân tiễn khách ra cửa.

Lúc bốn bề vắng lặng, cô nói thầm với anh ta: "Cảm ơn Thất gia và đại ca, về sau phải làm phiền ngài quan tâm gia đình tôi rồi." Mã Đại Quý dùng ngón tay bị thuốc sợi hơ vàng nhéo viền mũ lưỡi trai: "Thất gia phân phó rồi, Phùng tiểu thư cứ yên tâm."
Mã Đại Quý như một con gấu đen vào thôn, nghêng ngang từ trong viện đi qua đi lại, phía dưới vạt áo hơi hất lên lộ ra lớp da vằn vện vết thương.

Các bác gái đang đóng đế giày trong viện sợ tới mức mặt mày xanh trắng, đám thiếu niên choai choai ngày xưa thích tụ tập hút thuốc cũng tự giác tản ra.

Phùng Thế Chân cảm thấy vô cùng yên tâm, biết ơn Mạnh Tự An sắp xếp cẩn thận.

Tới đêm thì hết mưa, ánh trăng bên ngoài len lỏi qua cửa sổ vào phòng, chiếu qua cửa sổ lên sàn nhà tạo thành những ô vuông.

Phùng Thế Chân gội đầu xong, lau tóc, để chân trần, đứng trong vùng sáng của ánh trăng, bên tai lại vang lên giai điệu du dương mơ hồ kia.

Phùng Thế Chân hơi sửng sốt, rũ tay xuống, nghiêng tai lắng nghe.

Âm nhạc lúc ẩn lúc hiện, giống như ảo giác vậy, quyến rũ, mời gọi, khiến tiếng lòng cô cũng dần cộng hưởng.

Tuỳ ý vắt khăn lên thành ghế dựa.

Phùng Thế Chân nhẹ nhàng nâng tay lên, vờ ôm một bờ vai vô hình, từ từ nhấc nhân, tiến một bước đầu tiên.

Khúc nhạc dần dần trở nên rõ ràng hơn.

Cô nhắm mắt, khoé miệng vương nụ cười dịu dàng rất nhẹ, theo nhịp điệu, từng bước, lướt qua, xoay tròn....!Ánh trăng mềm mại như lớp lụa ôm trọn lấy cô, mang cô vào giấc mộng huyền ảo.

Trong giây phút xoay người về chỗ, một cánh tay ôm lấy vòng eo cô, thân thể ấm áp vững chãi dán chặt mạnh mẽ.


Phùng Thế Chân ngơ ngẩn mở mắt ra, tâm tư kích động, hơi thở rối loạn.
Thanh niên y phục trắng như tuyết, mặt mày như hoạ, cúi đầu nhìn nàng chăm chú, im lặng mím môi.
Một mùi hương tựa như hương trúc thanh nhã toả ra từ người đó, thấm sâu vào tâm khảm Phùng Thế Chân.
Bọn họ lại đứng giữa sân nhảy rực rỡ kia, ánh trăng như đã luyện tập trước, mặc sức tung bay xung quanh bọn họ.

Hai người bọn họ đứng giữa sân nhảy vắng vẻ, tiếp tục nhảy điệu Tango này.

Điệu nhảy này dường như không có điểm dừng, bọn họ cũng không biết mệt, cứ thế mà nhảy.

Bốn mắt nhìn nhau, yên lặng không nói gì, phảng phất như bị lãng quên trong dòng chảy thời gian.

Hôm sau, Phùng Thế Chân bị ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mặt đánh thức.

Cô cảm thấy cả cánh tay đều nhức mỏi, giống như thật sự khiêu vũ cả đêm vậy.

Dung gia nằm trong một con ngõ trên đường công quán Pháp Tô Giới, hàng xóm đều là nhà kiểu Tây, không phú thì cũng quý.

Dung gia ở cuối ngõ, diện tích hoa viên chiếm cực lớn, gần như chiếm cả nửa con phố.

Phùng Thế Chân dặn người kéo xe dừng ở chỗ cửa hông hôm nọ.

Người làm đã sớm được dặn dò, nhanh tay mang hành lý tới phòng cô, còn cô tới đại trạch chào hỏi Dung phu nhân trước.

Dung phu nhân đang chơi mạt chược với ba vị phu nhân khác.


Vừa nghe báo nữ gia sư được mời cho đại thiếu gia đã đến, các phu nhân tâm hữu linh tê (suy nghĩ giống nhau), mượn lúc xào lại bài, lục tục đứng dậy rửa tay, đều không vội ra về.

Phùng Thế Chân theo sau một quản gia đang bê mâm trái cây đi vào phòng khách, đứng trên thảm, cung kính cúi đầu chào Dung phu nhân.

Ánh mắt của các vị phu nhân kia như đèn pha của cảnh sát, quét sạch từ trên xuống dưới cả người Phùng Thế Chân.
Phùng Thế Chân hôm nay mặc một chiếc sườn xám dài được nhuộm bằng Indanthrene, vô cùng mộc mạc.

Bộ đồ này không phô được dáng người, nhưng khoác lên người cô lại lộ ra mấy phần yểu điệu.

Ngũ quan của cô trong sáng thoải mái, thần thanh khí sảng, tóc đen dày dặn, mi dài mắt hạnh, có một loại đẹp mang cảm giác thanh xuân.

Một vị phu nhân lớn tuổi nhất cười nói: "Thật là một cô gái năng động.

Nghe nói còn là học sinh giỏi.

Thục Quân, ngươi tìm được ở đâu ra thế?"
Dung phu nhân đắc ý, đáp: "Nhờ người tìm khắp cả Thượng Hải mới tìm được mấy người, trong đó cô ấy xuất sắc nhất, cả đề liên thông tiếng Anh và Toán học đều đáp đúng toàn bộ.

Ta còn sợ mời cô ấy tới dạy cho mấy đứa trẻ nhà ta hơi có chút đa tài tiểu dụng (không dùng hết tài năng), cô ấy nên đi dạy đại học mới đúng."
Một thiếu phụ mặt trái xoan, để kiểu tóc mái hình trái tim cười ha ha: "Nữ giáo sinh tuổi trẻ thế này, không biết có trấn được đại thiếu gia nhà ngươi không.

Em trai ta bằng tuổi cậu ấy, còn kết hợp với bạn học để trêu chọc cô giáo đấy."
Dung phu nhân liếc Phùng Thế Chân một cái, nói: "Phùng tiểu thư trước kia vẫn luôn dạy thêm ở lớp học bổ túc, học sinh của cô ấy toàn là đám thanh thiếu niên sắp thi đại học, cô ấy có kinh nghiệm quản giáo học sinh lắm đấy."
Phùng Thế Chân được Dung phu nhân ám chỉ, cũng phụ hoạ: "Phu nhân chớ lo.

Làm thầy kẻ khác, phải dùng đức và học thức để phục người, nếu mượn tuổi áp chế học sinh, kết quả chỉ có ngược lại."
Thiếu phụ như cười như không mà đánh giá cô: "Nói vậy, Phùng tiểu thư không những là người đứng đầu về học thức trong những người được đề cử, dung mạo ắt hẳn cũng dẫn đầu nhỉ.

Biểu tẩu (chị họ), ngươi nhìn xem cô ấy có phải hơi giống nữ minh tinh Cảnh Điềm (*) không?"

Vị phu nhân có dáng người đầy đặn nhỏ giọng đáp: "Giống sao? Ngày nay các thiếu nữ trẻ tuổi ai mà chẳng xinh đẹp, cả đám đều có thể lên trang bìa lớn làm minh tinh được.

Chỉ cần nói đến nha đầu Phương Lâm kia, lần trước thấy nó dạo cửa hàng thương mại cùng bạn học.

Năm sáu thiếu nữ, đều là tiểu thư khuê các, trong đó con bé có dung mạo đẹp nhất." Cái mông ngựa này đúng là vừa giòn vừa thơm (1), kêu vang trong phạm vi mười dặm.

Dung phu nhân vô cùng hưởng thụ, tiếp tục theo đề tài: "Chút nữa nói tiếp, bây giờ nên gọi Phương Lâm và mấy đứa trẻ tới gặp cô giáo rồi."
Một nhũ mẫu tới báo: "Đại tiểu thư dẫn các vị tiểu thư vào hoa viên vẽ tranh, tiểu thiếu gia thì đá cầu sau viện.

Đại thiếu gia sáng sớm nói phải ra bến tàu tiễn một người bạn, chưa ăn sáng đã ra ngoài rồi ạ."
"Thằng nhóc Gia Thượng này." Dung phu nhân tỏ vẻ mẹ hiền sầu lo: "Sao lại không ăn sáng được chứ? Hay là nó không thích đầu bếp nấu món cay Tứ Xuyên mới tới?" Khang tẩu không nói gì, các vị phu nhân mỗi người một vẻ mặt.

Mẹ kế đặc biệt mời đầu bếp Tứ Xuyên cho anh ta, anh ta lại đi mà không báo tiếng nào.

Tính tình kỳ quái của Dung đại thiếu gia này trước giờ không thay đổi chút nào.

Ngoại trừ thiếu phụ mặt trái xoan cười lạnh không nói lời nào, hai thiếu phụ còn lại đều tỏ vẻ vô cùng thông cảm mà an ủi Dung phu nhân một lượt.
Dung phu nhân diễn phải diễn cho trọn, quay sang nói chuyện với Phùng Thế Chân đang đứng xem diễn nửa ngày trời: "Phương Lâm một khi đã vẽ tranh thì không dứt bút được.

Không bằng, Phùng tiểu thư đi theo Khang tẩu, tới hoa viên tìm bọn chúng, cũng thuận tiện tìm hiểu để quen đường một chút." Phùng Thế Chân lộ ra ý cười thông cảm, nho nhã lễ độ mà tạm biệt các vị phu nhân, đi theo Khang tẩu.

* nguyên văn là Lữ Tinh Thải.

Nhưng mình sửa thành Cảnh Điềm vì do nhân vật trong phim do Cô ấy đảm nhận vai nữ chính.

Mong mọi người thông cảm bỏ qua ????
(1) hàm ý nịnh bợ
Edit: Papayaaa
Cr: fb luuquangchithanhvnfc.

Bình Luận (0)
Comment