Lưu Quang Nhập Họa

Chương 140

Lần này bà ta từ nước Vân trở về hoàng cung với một nhiệm vụ đặc biệt.

--------------------

Kiếm Liệt Thiên của Thần Nhứ khác thường mà hạ thấp tốc độ, ngược lại dính vào kiếm Thanh Hồng của Cảnh Hàm U. Thân kiếm Thanh Hồng bừng sát khí bốn phía, chạm vào kiếm Liệt Thiên thì lại không còn bao nhiêu. Cảnh Hàm U thắc mắc, sao có thể như thế được?

Tuy hai người là đệ tử có địa vị cao nhất thư viện Phi Diệp Tân, nhưng cũng không biết rõ quá khứ của các sư phó trong thư viện cho lắm. Võ công của Giang Phong Mẫn bá đạo kịch liệt, có một vài chiêu thức sát khí quá nặng, được Chưởng viện yêu cầu phải sử dụng cẩn thận. Hai người đều không hiểu lắm, Giang Phong Mẫn là một người vô ưu vô tư, sao lại có sát khí nặng đến thế?

Thần Nhứ nhớ mình đã từng hỏi sư phụ, sư phụ không trả lời nàng. Ngài ấy chỉ nói mỗi người đều có quá khứ riêng. Tính tình càng rộng lượng, đau đớn trong quá vãng càng nhiều. Chỉ có kẻ từng đối diện với cái chết mới có thể thấu triệt.

“Nàng thất thần!” Cảnh Hàm U nhắc nhở.

Thần Nhứ nghe vậy vội vàng hoàn hồn. Kiếm Liệt Thiên chỉ xéo lên trời, một luồng chân khí tụ lại. Cảnh Hàm U chỉ nhìn thấy lam hà * trên chín tầng trời như bị một kiếm xé trời dẫn xuống, ngưng tụ trên mũi kiếm Liệt Thiên. Trong nháy mắt, kiếm Liệt Thiên đâm về Cảnh Hàm U, một vệt lam hà rời kiếm mà ra, chạy thẳng về phía nàng. Cảnh Hàm U thấy thế cũng biết uy lực của nó rất lớn, không dám đỡ. Mũi chân nàng chĩa xuống đất, nhảy lên cách một trượng mới khó khăn tránh được đòn đó.

* lam là khí núi bốc lên, hà là ráng trời.

Sau một kiếm này, Thần Nhứ dừng tay, thu kiếm vào vỏ, nhìn thấy Cảnh Hàm U chật vật đi đến bên cạnh mình.

“Đây là… Dẫn Thiên Lam Hà?” Cảnh Hàm U ngập ngừng hỏi. Sư phụ tiết lộ rất ít thông tin về kiếm Liệt Thiên. Tuy nhiên có một lần sư phụ cao hứng, nói về chiêu thức đặc hữu của kiếm Liệt Thiên - Dẫn Thiên Lam Hà. Đây là lần đầu tiên Cảnh Hàm U tận mắt chứng kiến.

Thần Nhứ gật đầu. “Ta không có nhiều thời gian luyện tập, trước mắt chỉ có thể khai triển như vậy.”

Cảnh Hàm U nói không hâm mộ thì là giả. Sư phụ của mình rốt cuộc giấu mình thiên vị sư tỷ bao nhiêu lần? Bất công thì bất công, đừng trắng trợn táo bạo như vậy được không?

Thư viện Phi Diệp Tân.

“Nàng truyền thụ Dẫn Thiên Lam Hà cho Thần Nhứ? Không phải ta nói nàng, nàng nghĩ Hàm U sẽ cảm thấy thế nào?” Giang Phong Mẫn không khỏi thấy bất công thay cho Cảnh Hàm U.

Chưởng viện thưởng thức một đôi vòng ngọc trong tay, “Nó cảm thấy thế nào? Lúc trước nó ép Thần Nhứ uống Hư Không có nghĩ tới ta cảm thấy thế nào không? Đừng nói ta bất công, nếu ngược lại là tính mạng Hàm U bị đe doạ, ta cũng sẽ truyền thừa Niết Bàn tâm pháp cho nó. Nhưng luyện thành hay không thì phải trông chờ vào số mệnh của nó.”

Giang Phong Mẫn thấy Chưởng viện nói đến hợp tình hợp lý, trong lòng không khỏi buồn cười. Chưởng viện sớm đã truyền Niết Bàn tâm pháp cho Thần Nhứ, nhưng lại không lộ nửa câu cho Cảnh Hàm U. Nói không bất công, ai tin?

“Ngươi không tin?” Chưởng viện nguy hiểm híp đôi mắt xinh đẹp.

“Tin tin tin!” Giang Phong Mẫn vội vàng gật đầu. Miễn là lời của nữ tử trước mặt nói ra, dù là hoang đường nàng cũng tin. “Nói tiếp, hương cao Hàm U tặng khá tốt, nha đầu này cũng có tâm.” Giang Phong Mẫn thật sự là người tốt, trong tối ngoài sáng mà nói đỡ cho Cảnh Hàm U.

Ánh mắt Chưởng viện rơi xuống lọ hương cao trong phòng, “Ngươi cho rằng ta không biết à. Phương pháp làm hương cao là bí truyền của cung đình nước Dịch, đây hiển nhiên là tấm lòng của Thần Nhứ. Đầu óc của Hàm U giống ngươi, nó nào chu đáo được như vậy?”

Thấy nói một hồi lửa đã lan tới trên người mình, Giang Phong Mẫn ấm ức đáp: “Chuyện của bọn nhỏ, nàng cũng đừng trách móc quá nặng nề.”

Chưởng viện thấy biểu cảm ấm ức của nàng, rốt cuộc lộ ra nụ cười. “Nếu nó có thể trả cho ta một Chưởng viện tương lai, ta sẽ tha thứ cho nó.”

Trong hoàng cung, tuyển tú bước sang ngày cuối cùng. Cảnh Hàm U cũng thu được tin tức, trong đám vải mới được đưa vào phường Ti Chế có một cây vải bị động tay chân. Song điều tra lại thấy các cung nữ ở phường Ti Chế cũng không biết gì. Hiển nhiên kết quả này không thể làm Hoàng hậu vừa lòng, cho nên tất cả cung nữ từng chạm vào bộ y phục kia đều bị bắt đi thẩm vấn riêng, tạm thời chưa có kết quả.

Sau sự kiện lần trước, các tú nữ ở cung Minh Tâm tuy hoảng sợ, nhưng về sau cũng không có chuyện gì xảy ra, bọn họ liền không dám nói về nó nữa.

Hôm nay Hoàng đế sẽ tự mình chọn tú nữ, người được chọn có thể trực tiếp vào cung. Theo luật lệ nước Lịch, mỗi tú nữ đều có danh ngạch hạn chế. Hoàng đế không thể chọn từng người, chỉ đi ngang qua sân khấu chọn ba, năm người, còn lại cơ bản đều do Hoàng hậu quyết định. Đây là hạn chế Hoàng đế sa vào sắc đẹp, cũng là quyền lực của Hoàng hậu lục cung chi chủ.

Lần này, tú nữ đầu tiên Hoàng đế lựa chọn chính là Giản Sơ Điệp. Hơn nữa trực tiếp cho phân vị, phong tiệp dư, ban phong hào “Tuyên”, trú tại lầu Linh Ngọc.

Đợt tuyển tú rốt cuộc khép lại, Cảnh Hàm U cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng có hai tú nữ đã chết trong cung, nguyên nhân còn đợi điều tra, nhưng rốt cuộc không có loạn lớn gì. Bài kiểm tra này, nàng làm cũng không đến mức khó coi. Ba ngày liên tiếp sau khi tuyển tú, Hoàng đế đều ở lại lầu Linh Ngọc. Điều này làm Phùng quý phi hơi bồn chồn.

Điện Tiêu Lan.

“Hoàng hậu cố ý tuyển Tuyên tiệp dư tranh sủng với ta, tâm tư thật quá ác độc!” Phùng quý phi giận dữ bảo.

“Mẫu phi, người ở trong hậu cung mười mấy năm, lẽ nào lại sợ một người vừa mới vào cung?” Phong Thành công chúa gần đây học ngoan, không có chuyện thì chỉ ở trong điện Tiêu Lan. Lần trước Cảnh Hàm U phách lối phái người niêm phong cửa làm nàng ta nhận ra một điều - có binh quyền mới có thể trở thành công chúa được sủng ái nhất. Nhưng nàng ta cũng biết, đời này mình không thể trở thành công chúa như thế. Cho nên hiện tại nàng ta phải cấp bách lợi dụng thánh sủng của Phùng quý phi để giành lấy tài nguyên tốt hơn cho bản thân, nhằm có được nhiều sự chủ động trong việc chọn người hoà thân trong tương lai hơn.

Phùng quý phi cười lạnh, “Bổn cung đương nhiên không sợ một đứa ất ơ.” Miệng nói vậy, trong lòng bà ta lại tính toán việc khác.

Lần này bà ta từ nước Vân trở về hoàng cung với một nhiệm vụ đặc biệt. Sau khi thái tử Phùng Nghiệp của nước Vân qua đời, Hoàng đế Phùng Cương dường như già đi rất nhiều. Việc triều chính phần lớn giao cho Vân Tĩnh công chúa Phùng Tĩnh Tô, đây là điều Phùng quý phi không thể lường trước. Ngoài Phùng Nghiệp, nước Vân còn có rất nhiều hoàng tử, không biết vì đâu mà Hoàng đế lại coi trọng một công chúa. Mà trong lịch sử nước Vân không phải không có tiền lệ nữ đế lên ngôi. Vậy nên nếu sau này Hoàng đế truyền ngôi cho Phùng Tĩnh Tô thì cũng không phải vô lý. Nhận ra điều đó, Phùng quý phi bắt đầu làm thân với người cháu gái này. Bà ta rất rõ ràng, ân sủng ở nước Lịch rồi sẽ có lúc không còn, chỉ có sự ủng hộ của nước Vân là lợi thế lớn nhất của mình.

Phùng Tĩnh Tô cũng không làm bà ta thất vọng. Đầu tiên là tìm người tẩy đi dấu ấn trên mặt, khôi phục dung mạo của bà ta. Sau đó cũng chiếu cố bà ta ít nhiều. Phùng Tĩnh Tô của hiện tại nghiễm nhiên đã trở thành người thống trị thứ hai của nước Vân, dù là hoàng tử cũng phải kính trọng vị tỷ muội này ba phần.

Trước khi Phùng quý phi trở lại nước Lịch, bà ta tìm tới Phùng Tĩnh Tô, biểu đạt sau khi trở về nước Lịch, bà ta bằng lòng tiếp tục gắn kết tình hữu nghị của hai nước. Phùng Tĩnh Tô luôn luôn tôn trọng người cô này, nhưng cũng đưa ra một yêu cầu: mong rằng Phùng quý phi có thể diệt trừ Thần Nhứ.

Phùng quý phi không hiểu, dù bà ta không nghe ngóng chuyện bên ngoài từ lâu, nhưng cũng biết Phùng Tĩnh Tô và Thần Nhứ cùng xuất phát từ thư viện Phi Diệp Tân. Tuy không cùng thầy nhưng có lẽ không đến mức ngươi chết ta sống như thế.

Lý do Phùng Tĩnh Tô đưa ra là Thần Nhứ mang mệnh Chân Long, ở trong hoàng cung nước Lịch thì sớm muộn cũng sẽ đảo lộn chính quyền nước Lịch. Nhân vật như vậy, sớm diệt sớm an tâm.

Phùng quý phi ngẫm nghĩ rồi thầm chấp nhận. Nữ tử yếu đuối như thế mà cũng có thể giết Phùng Nghiệp, phá chuyện liên hôn của hai nước. Nếu để cô ta hoàn toàn thích ứng sinh hoạt trong hoàng cung nước Lịch, mê hoặc Nhu Gia công chúa, không biết cô ta sẽ tạo ra sóng gió gì trong hoàng cung.

Vì thế, đám thích khách Phùng Tĩnh Tô phái ra hoá trang thành tùy tùng của Phùng quý phi, trà trộn vào thành Tinh Lam. Bản đồ thích khách dùng cũng là Phùng quý phi vẽ ra theo trí nhớ. Vốn cho rằng Thần Nhứ không có võ công, dù có Cảnh Hàm U bảo vệ, năm cao thủ cũng đã đủ để đưa nàng ta vào chỗ chết. Tính thế nào cũng không tính ra là Thần Nhứ đã khôi phục nội lực. Ám sát thất bại, Phùng quý phi đầu tiên lo lắng đề phòng một khoảng thời gian, nhưng thấy cả hậu cung không có ai tìm tới cửa, bà ta cũng dần dần yên tâm. Còn những chuyện sau đó thì không phải bà ta phụ trách, hiển nhiên đám thích khách Phùng Tĩnh Tô phái tới rất có chuyên môn, đều hành động theo kế hoạch.

Phùng quý phi cảm thấy mình vừa về cung đã hành động quả thật quá hấp tấp, thế nên mới không có thời gian tìm hiểu tình hình gần đây, làm lỡ cơ hội tốt một cách đáng tiếc. Bà ta không hoàn thành lời hứa với Phùng Tĩnh Tô, nhưng thiết nghĩ cô cháu gái này cũng sẽ không trách mình. Hiện giờ không để Tuyên tiệp dư giành sủng, giữ được địa vị của mình mới là chính yếu.

Cung Vũ Yên.

Cảnh Hàm U vừa thu được tin tức từ đại doanh Phi Vân Kỵ, mấy tên bắt được từ An Hoà đường bị thẩm vấn ba ngày mới khai. Bọn chúng là thích khách nước Vân phái tới, nhiệm vụ duy nhất là ám sát Thần Nhứ sớm nhất có thể. “Tại sao Phùng quý phi muốn giết nàng tới vậy?” Cảnh Hàm U vẫn luôn nghĩ không ra.

Thần Nhứ bày bàn cờ ra, “Tại sao nàng lại cảm thấy là Phùng quý phi?”

Cảnh Hàm U giật mình mà nhìn nàng, “Chẳng lẽ không phải? Nhưng bọn chúng là người nước Vân phái tới, không phải Phùng quý phi thì là ai?”

“Vậy nàng đi tra đi! Làm sao ta biết được?” Thần Nhứ vẫy tay ý bảo Cảnh Hàm U qua chơi cờ.

“Không biết mới là lạ!” Cảnh Hàm U lẩm bẩm.

Chuyện tuyển tú đã xong, hai người lại phải dọn đồ về đại doanh. Hoàng hậu khuyên không nổi, không khỏi kêu Cảnh Hàm U đến dặn dò một phen. Thần Nhứ lợi dụng khoảng thời gian đó viết một lá thư đưa cho Lâm Lang. “Phái người đáng tin nhất định phải tự mình giao vào tay Vân Tĩnh công chúa.”

Nước Vân, cung Thận Hoà.

Tiết Ngải đang chơi xích đu. Tiếng cười vui vẻ quanh quẩn trong ngoài cung điện. Từ khi Thái tử Phùng Nghiệp chết, quyền lực của Phùng Tĩnh Tô càng lúc càng lớn. Hiện giờ dám ở trước mặt cô tùy ý tự tại như vậy cũng chỉ có tam tiểu thư Tiết gia, Tiết Ngải.

“Tô tỷ tỷ!” Chơi đủ rồi, Tiết Ngải cùng Phùng Tĩnh Tô vào thư phòng. Trên án thư là một chồng tấu chương dày cộp chờ phê duyệt. Tiết Ngải đi vào, ngựa quen đường cũ mà ngồi trước án thư, cầm bút đỏ bắt đầu phê duyệt từng cái. Phùng Tĩnh Tô chỉ ngồi bên cạnh nhìn, cô thích xem Tiết Ngải nghiêm túc làm việc.

“Xem đủ chưa?” Tiết Ngải không ngẩng đầu lên, thẳng tay đẩy chồng tấu chương đã phê xong qua một bên. “Mấy cái này cần người mau chóng trả lời. Còn lại em tạm thời giúp người lưu lại.” Tiết Ngải khép lại quyển tấu chương cuối cùng, rốt cuộc có thời gian ngẩng đầu.

“Tiểu Ngải của ta giỏi nhất.” Phùng Tĩnh Tô cưng chiều mà nhìn Tiết Ngải, vươn tay kéo người vào lòng. “Hôm nay tới không phải chỉ để giúp ta phê tấu chương nhỉ?”

Khuôn mặt nhỏ của Tiết Ngải hơi đỏ. Nàng giữ chặt cái tay lộn xộn của Phùng Tĩnh Tô. “Tô tỷ tỷ sai trưởng công chúa giết Dịch Già Thần Nhứ là muốn buộc nàng ta mau chóng trở về nước Dịch ư?”

Bình Luận (0)
Comment