Bùi Diễm thở dài: "Thôi Lượng , tại sao ngươi lại cứ thích tự làm khổ mình? Trong những năm qua, ta đối đãi ngươi thật là một mảnh chí thành, Bùi Diễm ta mấy năm nay, luôn chiêu mộ nhân tài, lễ hiền sĩ, trong đó có cả đương đại hồng nho, danh gia đại sư, nhưng chưa từng có ai làm ta phải đối xử chân thành như vậy như khi đối với ngươi."
Thôi Lượng không kìm nổi cười nhạo một tiếng : "Trong hai năm trở lại đây, ngài luôn cử người theo dõi ta.
Chân thành, mục đích thật sự mà ngài quan tâm đến ta là vì ta là đệ tử của Ngư đại sư và có hiểu biết về bản đồ 'Thiên hạ’'.
Ngài muốn ta vẽ lại bản đồ ấy, để thực hiện lý tưởng của ngài, gây nên sóng gió trên Cửu Châu và thay đổi đi bản đồ lớn chính là thiên hạ này!"Bùi Diễm nhíu mắt nhìn hắn : "Thôi Lượng, ngươi thực sự hiểu lòng ta .
Nhưng ta cũng không muốn giấu giếm ngươi , người muốn có 'Thiên hạ ' để tìm ra các mỏ khoáng sản không phải là ta , mà là sư thúc của ta."
"Là Chấn Bắc Hầu , Bùi Tử Phóng?""Đúng vậy."
Bùi Miểu thở dài: "Thôi Lượng, dù ta muốn có bản đồ đó, thì tại sao lại khiến ngươi trốn tránh như vậy? Giống như ta thật sự muốn giết chết ngươi để diệt khẩu"Thôi Lượng lắc đầu: "Ta không phải sợ ngài muốn giết ta để giữ bí mật, mà là vì bản đồ này rất quan trọng.
Ta không dám để nó tái xuất trở lại trên thế gian này , gây hại cho bách tính và gây ra những cuộc chiến không hồi kết."
Bùi Diễm im lặng một lúc, nói: "Không nghiêm trọng như ngươi nói đâu."
Thôi Lượng cười nhạt một tiếng: "Tướng gia, hôm nay chúng ta đã nói rất rõ ràng, không cần phải giả vờ, giấu giếm như cách đây hai năm nữa.
Dám hỏi tướng gia, Chấn Bắc Hầu với mọi mưu toan mục đích là muốn bản đồ dự địa của thiên hạ này , vậy ngài ấy muốn dùng nó vào việc gì? Hắn là một Hầu gia bị phế ở U Châu, lại muốn có bản đồ địa hình của thiên hạ, đây lại là bản đồ chứa các mỏ khoáng sản ở khắp các vùng của đại triều ta, chẳng phải đều là để phục vụ mục đích lớn lao trong mưu đồ của tướng gia ngài sao?"Hắn dẫn trở nên kích động : " Tướng gia, nếu thiên hạ này có chiến sự, người nào lợi dụng địa hình sẽ chiếm được lợi thế ban đầu.
Bây giờ , đại cục Hoa Triều đang ổn định, không có chiến sự, bức bản đồ này dùng để làm gì? Hơn nữa, mỏ đồng, vàng và bạc ở các nơi, quả thực quan trọng hơn nhiều.
Về mỏ vàng và bạc thì không cần phải nói, Tướng gia đã từng quản lý Bộ Hộ, hẳn là cũng biết rõ mỏ đồng rất có ảnh hưởng đến sinh kế của nhân dân.
Khai thác mỏ đồng, đúc tiền, nếu lượng đồng tiền lưu thông mất đi sự cân bằng, tài sản lưu thông trở nên hỗn loạn, sẽ gây thiệt hại cho nhân dân, còn có thể ảnh hưởng đến kho bạc, thậm chí tiền lương của quân đội, cuối cùng làm ảnh hưởng đến nền tảng của quốc gia.
Dám hỏi Tướng gia, ngài hay Chấn Bắc Hầu có thể lợi dụng việc đúc tiền, biến đồng thành bạc hoặc ngược lại, kiếm lợi từ đó, nhưng cuối cùng người chịu thiệt hại lại là ai?"Bùi Diễm chậm rãi nói : " Thôi Lượng, ngươi đã đánh giá ta quá thấp, ta có phải là người ham mưu lợi nhỏ bé trước mắt mà làm hại đến nhân dân bá tánh cả một đại triều như thế không, ngươi còn không biết sao?""Không sai, có thể tướng gia không mưu cầu lợi ích nhỏ bé này nhưng thứ ngài mưu là lợi ích lớn, chính là thiên hạ này.
Nhưng ta, Thôi Lượng, chỉ mong thiên hạ không biến động, không muốn bách tính phải chịu khổ vì sự hồ đồ của ta."
Thôi Lượng nói càng thêm gấp gáp: "Về việc khai thác mỏ, từ xưa tới giờ, việc khai mỏ luôn bị triều đình nghiêm chế.
Nếu là khai thác theo pháp lệnh, người làm việc chủ yếu là tù nhân bị kết án nặng.
Còn nếu khai thác một cách riêng tư, thì chắc chắn sẽ bị giết chết để giữ bí mật.
Sư phụ của ta đã từng nói, 'Một mỏ vạn linh hồn', 'Một hầm hàng đầy xương cốt'.
Chỉ cần ta nghĩ tới việc mỗi một mỏ trên bản đồ đều gây ra hàng nghìn vạn tai ương, làm sao ta có thể vẽ nó lên?"Bùi Diễm nghe đến đây không nói gì, Thôi Lượng dừng lại một chút để lấy lại tinh thần, rồi nói: "Ta chỉ hối hận vì ngày đó đã nói chuyện buông lỏng với tướng gia , vô tình tiết lộ danh tính của sư phụ ta.
Hai năm qua, ta luôn ở dưới sự kiểm soát chặt chẽ của tướng gia và không thể rời khỏi kinh thành này.
Đúng thật sự là đã lãng phí thời gian hai năm qua!""Vậy là Thôi Lượng ngươi cũng chỉ là giả vờ yêu thương Giang cô nương, mục đích làm cho ta lơ là, sau đó lại giả vờ bị ta ép buộc, đồng ý vẽ bản đồ dịch chuyển của thiên hạ.
Sau khi ta thu hồi người giám sát ngươi, thì lập tức trốn thoát khỏi kinh thành?"Thôi Lượng nghĩ tới Giang Từ, lòng tràn đầy hối hận, thấp giọng nói: "Đây cũng chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ , ta không còn cách nào khác, trong hai năm qua, tướng gia luôn theo dõi ta một cách chặt chẽ, ta không thể rời khỏi kinh thành, thấy rằng kế hoạch của tướng gia ngày càng sát, nguy cơ đang đè nặng trước mắt, ta mới quyết định làm như vậy.
Ta thật có lỗi với Giang Từ, lòng này."