Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 130 - Chương 130: Đêm Tắm Suối Bảo Thanh (1)

Chương 130: Đêm tắm suối Bảo Thanh (1)

"Tướng gia, người quen nhìn chết chóc và máu tanh rồi, cho nên nhìn ai cũng là thích khách, nhìn chuyện gì cũng là âm mưu quỷ kế.

Nhưng dân chúng bình thường chúng ta, chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi, không suy nghĩ phức tạp như vậy đâu."

Giang Từ ôm gối ngồi trong góc giường, nhẹ giọng nói."

Ngươi đúng là ngây thơ dại dột, chỉ sợ đánh mất cái mạng nhỏ này, cũng không biết hối cải."

Vẻ mặt Bùi Diễm không cho là đúng: "Ngươi có lòng tốt, Tiêu Vô Hà người ta chưa chắc sẽ đối xử tốt với ngươi."

Giang Từ kinh ngạc: "Tướng gia nói là, là do Tiêu, Tiêu Vô Hà phái người làm?"Bùi Diễm quay đầu nhìn nàng: " Có lúc ngươi rất thông minh, sao có lúc lại ngốc như vậy! Trừ hắn ta ra, còn có ai sẽ tới lấy cái mạng nhỏ này của ngươi?!"Giang Từ kinh ngạc không nói nên lời, thật sự là Vệ Chiêu phái người tới ám sát mình sao? Nhưng hắn ta đã đạt thành thỏa thuận với mình, thêm mấy lần buông tha tính mạng của mình, rõ ràng là muốn dẫn Bùi Diễm vào con đường sai lầm, tại sao hắn ta lại phái người tới giết mình? Nếu không phải Vệ Chiêu, mình cũng không đắc tội với những người khác, không cần phải nói tới sát thủ giang hồ như vậy, là ai, muốn lấy mạng nhỏ của mình đây?Bùi Diễm thấy Giang Từ đờ đẫn, vươn ngón tay búng trán của nàng, Giang Từ giật mình tỉnh lại, ôm cái trán đau đớn trợn mắt nhìn: "Tướng gia, dù võ công của ngài cao cường, cũng không cần thường xuyên bắt nạt tiểu nha đầu như ta! Cùng lắm ta sẽ đánh ngài, con thỏ bị ép đến đường cùng cũng sẽ cắn người!"Bùi Diễm ha hả cười nói: "Ta không có bắt nạt ngươi, ngươi tính xem, tổng cộng ta đã cứu ngươi mấy lần?"Giang Từ cúi đầu không nói, mặc dù con cua lớn này rất đáng giận, nhưng thực sự đã cứu mạng nhỏ của mình mấy lần, nếu không có hắn, chỉ sợ mình đã sớm đi đời nhà ma, đi vuốt mông ngựa Diêm vương gia rồi.

Lúc trước ở Trường Phong sơn trang bị hắn đánh đến mức bị thương nặng, nhưng chỉ có thể trách Vệ Chiêu, cũng không thể trách hắn, mặc dù sau đó hắn cho mình uống thuốc độc, nhưng hiện tại xem ra hắn có ý giải độc cho mình, như vậy tính ra, không thể nói hắn quá đáng bắt nạt mình.

Trong đầu nàng miên man suy nghĩ, vết thương trên cánh tay lại đau âm ỉ, không khỏi cau mày, vuốt ve vết thương hừ nhẹ vài tiếng.

Bùi Diễm mỉm cười nói: "Không có tiền đồ! Bị thương nhẹ như vậy đã than thành như thế."

Giang Từ đau đớn rên rỉ: "Ta đau lắm, không thể than được sao? Ta không cần giống Tướng gia diễn trò cho người khác nhìn, cũng không sợ người khác cười nhạo, ta muốn than sẽ than, nếu ngài không thích nghe thì đừng ngủ ở đây, đi chỗ khác là được rồi."

Bùi Diễm chậm rãi nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Ngủ đi, qua một ngày nữa, có thể trở lại Trường Phong sơn trang, ta đưa ngươi đi suối Bảo Thanh, chữa trị vết thương của ngươi."

Trường Phong sơn trang nằm ở phía tây ngoại ô của Nam An phủ, tựa lưng vào Bảo Lâm sơn.

Với dòng suối trong xanh, phong cảnh nơi đây vô cùng hữu tình.

Hoàng hôn ngày hôm đó, cả đoàn người cuối cùng cũng đến được Trường Phong sơn trang.

Sau khi dùng cơm tối, Bùi Diễm ra lệnh cho quản gia Sầm Ngũ đuổi tất cả các nô tỳ và tôi tớ ở viện chính ra ngoài, sau đó dẫn Giang Từ đi qua hậu viên của viện chính, theo con đường đá xanh leo lên phía Bắc của Bảo Lâm sơn.

Bóng đêm dày đặc, vầng trăng khuyết bị che khuất sau những đám mây đen khiến con đường lên núi mờ mịt trong bóng tối.

Bùi Diễm bước đi thong thả tự tin, nhưng Giang Từ lại cảm thấy gần như không thể nhìn được gì.

Không gian xung quanh lạnh lẽo âm u, nàng có chút sợ hãi, nhanh chóng đuổi sát rồi nắm chặt tay áo của Bùi Diễm.

Bùi Diễm nghiêng đầu liếc nàng một lúc, rồi hất tay nàng ra, nhanh chân đi trước.

Giang Từ thầm rủa vài câu, mắt thấy hắn càng ngày càng xa, lòng nàng bắt đầu bồn chồn lo lắng.

Chính lúc Giang Từ đang hoảng sợ, Bùi Diễm lại quay trở lại, nắm chặt tay trái của nàng, mạnh mẽ kéo nàng lên phía núi.

Giang Từ cảm nhận cổ tay đau nhức, cắn chặt môi dưới, lẽo đẽo bám gót Bùi Diễm, không dám chậm nửa bước.

Hai người leo lên sườn núi phía Bắc, Bùi Diễm kéo Giang Từ vượt qua một đoạn núi.

Giang Từ bất ngờ cảm thấy trên mặt ấm áp, cảm giác như gió thổi đã ấm hơn một chút.

Đi được một lúc, trước mắt dần trở nên sáng sủa, chỉ thấy bên trái là một bức tường đá, trên bức tường này có hơn mười lỗ nhỏ, bên trong đặt đèn dầu, còn bên phải hai người là một thung lũng, tĩnh mịch thâm sâu.

Bùi Diễm buông tay Giang Từ ra, dắt nàng đi theo con đường đá, sau khi vượt qua hai đường ngoằn, Giang Từ không kiềm chế được mà thốt lên một tiếng "Oa" thán phục.

Chỉ thấy trên bức đá phía trước, một dòng suối trong xanh chảy ra, nước suối trắng xóa bốc lên, hơi nóng nhẹ nhàng uốn lượn, rõ ràng là một suối nước nóng.

Nước suối chảy xuống một hồ nước phía dưới tảng đá, trên mặt hồ sương trắng bốc lên, phản chiếu vài ngọn Trường Minh đăng trên vách đá, mờ ảo, đẹp tựa bồng lai tiên cảnh.

Bình Luận (0)
Comment