"Nếu chúng ta không có quyền tranh đoạt, thì hòa thượng và ni cô trên đài cũng không thể có quyền đó .
Các nữ tử cũng như vậy, mọi người cứ tản đi, để cho mấy người kia tranh giành một phần Minh chủ võ lâm là đủ!"Bùi Diễm vẫn giữ im lặng , nhíu mày, quay người nhìn về phía Tuệ Luật đại sư và các chưởng môn.
Gương mặt các chưởng môn đều không giống nhau; sáu môn phái Thanh Sơn, Ngang Đình, Tố Nữ Môn, Bích Hoa Trai, Phổ Hoa Tự, Ngọc Thanh Cung đã bị Viên Phương dùng lời lẽ giữ lại, tự nhiên không muốn từ bỏ cơ hội tranh cử.
Các môn phái còn lại mỗi người một ý, vừa muốn loại trừ sáu đối thủ mạnh này, lại lo sợ chỉ có thể trở thành "minh chủ võ lâm một nửa", trở thành trò cười của thiên hạ, tất cả đều im lặng.
Gió thổi dần dần mạnh lên, mây trên trời cũng dày đặc hơn, màu xanh trắng lẫn lộn hòa vào nhau.
Thấy trời sắp mưa, Bùi Diễm ngẩng đầu nhìn lên, mắt chạm vào mắt Tuệ Luật đại sư, nhẹ nhàng gật đầu.
Tuệ Luật hiểu ý, tiến lên và nói: "A Di Đà Phật! Trước mắt thì các tại hạ đều có những quang điểm và lập trường riêng của mình, hiện trời cũng sắp có mưa to, cuộc tranh cử minh chủ võ lâm hôm nay sẽ tạm dừng, chúng ta sẽ tổ chức lại đại hội sau khi các chưởng môn và các danh túc thương thảo lại việc này."
Dưới đài, quần chúng phát ra tiếng hoan hô cổ vũ.
Mọi người trên đài đã bắt đầu theo hàng nối tiếp nhau bước xuống bậc thang, đi vào trong trang.
Sảnh đông Trường Phong sơn trang, Bùi Diễm đi tới ngồi xuống trên ghế chủ vị, Giang Từ đứng ở một bên.
Thấy nha hoàn trong trang bưng chén trà lên, nàng nhanh chóng nhận lấy, đưa tới trước mặt Bùi Diễm.
Bùi Diễm nhìn nàng một cái, khóe miệng xuất hiện ý cười, nhận chén trà từ tay Giang Từ, cảm thấy rằng nụ cười của Giang Từ có chút khác thường, khuôn mặt nàng đỏ lên một cách khó hiểu, rồi lui về phía sau hắn.
Bùi Diễm uống một ngụm trà, sau đó mới ngẩng đầu lên nói: "Chư vị, tình thế trước mắt có chút khó giải quyết."
Chưởng môn Chiêu Sơn, Tạ Khánh do có mâu thuẫn với Sử Tu Võ - người đang bị Nam Cung Yên Chi tìm cách để trả thù, tỏ vẻ không khoan nhượng: "Chẳng lẽ còn sợ đám tôm tép nhãi nhép này sao? Chuyện võ lâm còn chưa tới phiên bọn họ nói chuyện."
Chưởng môn Thương Sơn, Liễu Phong, trầm giọng nói: "Tạ chưởng môn nói vậy là không đúng, dù những người này không thuộc các môn phái lớn, nhưng thực lực của họ không thể xem thường.
Lại nói, Nam Cung Giác có võ công không hề kém cỏi so với những người trên đài.
Nếu cứ từ chối hắn một cách vô lý, để hắn không cam lòng từ bỏ, về sau có thể sẽ mượn chuyện lần này làm cớ để khiêu khích quyền uy với minh chủ."
Liễu Phong chưa kịp nói xong, mọi người ở đây đều hiểu ý của hắn : Nếu lúc này gây xung đột với Nam Cung Giác, dù Sử Tu Võ có đại diện cho phái Chiêu Sơn giành được chức minh chủ, trong tương lai Nam Cung Giác cùng Nam Cung Yên Chi có thể tìm đến để báo mối thù giết người thân.
Ở võ lâm đối với chính đạo công nghĩa mà nói, không ai có thể ngăn cản, và nếu hắn chẳng may chết dưới kiếm của họ Nam Cung, thì không phải trở thành minh chủ đoản mệnh nhất sao?Chưởng môn phái Thanh Sơn, Trình Bích Lan, vốn có bất mãn với việc Sử Tu Võ từng có ý khinh thường Hà Thanh Linh, liền lạnh lùng phát biểu: "Liễu chưởng môn nói rất đúng, Sử Tu Võ là người không đoan chính, nếu hắn ta được chọn làm minh chủ, hậu quả rất khó lường.
Rõ ràng Tạ chưởng môn phải tự mình ra tay rồi."
Tạ Khánh bị hai người làm nghẹn lời, nhưng cũng không thể đưa ra ý kiến về việc bản thân mình tự đề cử ra tỷ thí.
Sử Tu Võ là một tướng quân quý trong quân đội của Bạc Công, phía sau có đến hàng trăm nghìn quân mã ở biên giới phía Đông.
Ông ta muốn đến tranh giành vị trí Minh Chủ, rõ ràng đó là ý của Bạc Công.
Đối với hắn , người đứng đầu môn phái Chiêu Sơn, toàn bộ thế lực đều nhờ sự phụ thuộc vào Bạc Công mới có thể nắm quyền tại Vệ Châu.
Sử Tu Võ không chỉ là sư đệ danh nghĩa của hắn mà còn là người mà hắn không thể đụng vào.
Một lúc tức giận, Tạ Khánh bất giác thốt lên: "Việc Sử Tu Võ có đủ đoan chính để đảm nhận chức minh chủ này hay không hiện tại chư thể kết luận được.
Ta thấy Viên Phương nói có lý, nếu Sử Tu Võ trở thành Minh Chủ, sẽ tốt hơn so với việc để các hòa thượng, đạo cô, và phụ nữ đảm nhiệm!"Phá Tình sư thái, chưởng môn của môn phái Ngao, có tính cách có hơi nóng nảy, từ trước đến nay đã rất mạnh mẽ.
Lần này bà tự mình lên đấu trường để tranh đoạt chức Minh Chủ.
Trước đó trên khán đài đã chứa đầy bụng tức giận, bây giờ lại bị Tạ Khánh kích động, nên bà lập tức đứng dậy "tung" mình, tay áo cuốn lên, phong lực đánh thẳng về phía Tạ Khánh.