Hai ngày qua, Giang Từ rất ít khi trò chuyện với Bùi Diễm .
Khi hắn hỏi câu gì, nàng cũng chỉ đáp lời một cách lạnh nhạt.
Lúc này thấy hắn đến, nàng nhớ lại nụ cười kỳ quái của hắn khi nãy , cảm thấy có chút mất tự nhiên, không dám nhìn vào hắn nên đành di chuyển về phía bàn trang điểm ngồi xuống.
Bùi Diễm nằm xuống giường, đóng mắt một lát, sau đó nói nhỏ: "Xú nha đầu, đến đây giúp ta đấm chân một chút."
Giang Từ do dự một lúc, bước đến bên cạnh giường, lại có chút do dự, rồi mới duỗi tay ra để nhẹ nhàng đấm chân cho Bùi Diễm.
Bùi Diễm mở mắt nhìn nàng , mỉm cười nói : "Có đói không?"Giang Từ chưa từng thấy Bùi Diễm nói chuyện với mình một cách dịu dàng như vậy, nên có chút bất ngờ, không biết nên trả lời câu hỏi kia của hắn như thế nào.
Đúng lúc này, tiếng gọi của An Trừng từ bên ngoài cửa đột ngột vang lên: "Tướng gia!""Vào đi."
An Trừng bước vào phòng, nhìn thấy Giang Từ đang ngồi một bên, hơi do dự không chịu bẩm báo , Bùi Diễm thấy thế liền bảo: "Nói đi."
"Bẩm Tướng gia, Tuệ Luật đại sư đã công bố kết quả của buổi thương thảo ra bên ngoài, không ai có ý kiến phản đối.
Tính đến thời điểm hiện tại, số người của các môn phái tham gia tranh cử đã tăng lên ba người, tổng số các ứng cử viên cho vị trí đường chủ nghị sự là năm mươi tám người."
Bùi Diễm cười nói : "Còn nhiều hơn dự kiến của ta."
Hắn suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Liễu Phong vẫn còn ở đó, bây giờ ta không thích hợp xuất hiện, tối nay ngươi hãy bí mật tới gặp hắn, để hắn yên tâm, nói với hắn ta có cách giúp hắn giành lấy vị trí Minh chủ này.
Viên Thúc và Ngọc Đức rút thăm, ngươi hãy chiếu cố họ một chút."
"Vâng Tướng gia."
Bùi Diễm thở dài: "Cuối cùng mọi thứ cũng đang tiến triển thuận lợi theo kế hoạch của chúng ta.
Càng loạn càng tốt, thứ mà thánh thượng muốn, chính là chữ 'Loạn' này."
An Trừng hỏi: " Phong Cô nương kia, thuộc hạ nên an bài như thế nào?""Phong Vân Diêu là người của Nhạc Thế Tử, lần này thế tử đã giúp chúng ta, tất nhiên có mục đích của hắn."
"Vâng, thuộc hạ sẽ đi an bài.
Tiểu quận chúa cũng được Thanh Sơn phái đề cử làm người tham tuyển."
"Chúng ta chỉ có thể giúp nàng đến mức này, việc có thể thắng được người khác để trở thành Minh chủ là do bản lực của nàng quyết định."
Bùi Diễm mỉm cười nói, tạm dừng một chút rồi hỏi: "Có tin tức gì về Diêu Định Bang không?"Trong lòng Giang Từ cả kinh, động tác trên tay không tự chủ được mà dừng lại, nhưng ngay lập tức định thần lại tiếp tục đấm chân cho Bùi Diễm .
Hắn nghe An Trừng bảo: "Vài ngày trước có huynh đệ của thuộc hạ phái đi phát hiện tung tích của hắn ở Hồng Châu, nhưng do kỹ năng khinh công của hắn rất xuất sắc, nên đã bị mất dấu."
Bùi Diễm thong thả ngồi dậy: "Nếu có dấu hiệu Sử Tu Võ đang thất bại, Diêu Định Bang nhất định sẽ can thiệp.
Chúng ta không thể chủ quan, và cũng đừng để lộ bất kỳ dấu vết nào để hắn phát hiện ra điều không ổn."
Hắn nhìn Giang Từ: "Khi đó, nếu có thể xác định được thân phận của hắn, hãy cố gắng bắt sống.
Hiện tại, chúng ta vẫn chưa thể phô trương đối đầu trực diện với Bạc Công, ngươi đi sắp xếp đi."
"Vâng."
Bùi Diễm an tâm, nhắm mắt nghỉ ngơi, để Giang Từ tiếp tục đấm chân cho mình.
Sau một lúc, hắn đột nhiên mở mắt, mỉm cười nhẹ nhàng.
Giang Từ cảm thấy Bùi Diễm hôm nay đối với nàng có điểm gì đó rất lạ, từ từ ngừng động tác trên tay lại, nhẹ nhàng nói: "Tướng gia, ngài có đói không, để ta tranh thủ đi nấu cơm."
Nàng vừa mới đứng dậy để quay đi, đã bị Bùi Diễm túm lấy cổ tay trái.
Nàng giãy giụa vài cái rồi nói vội: "Tướng gia, ngài có thể không đói, nhưng ta hiện đang rất đói."
Bùi Diễm dùng lực ở tay, khiến Giang Từ không chịu nổi đau."
Á, " nàng kêu lên và ngã lên người hắn .
Vừa chuẩn bị đứng dậy, Bùi Diễm lại vươn tay ôm lấy eo nàng.
Eo Giang Từ vừa tê lại có ngứa , nàng không tự chủ được bật cười, lắc lư vài cái, rồi nghe tiếng Bùi Diễm trầm thấp nhưng có chút dịu dàng vọng vào tai nàng : "Xú nha đầu, nàng có sợ rắn không?"Giang Từ phút chốc ngẩn người , bỗng cảm nhận Bùi Diễm siết chặt tay nàng, mà nàng lại còn nằm trên người của hắn , tư thế thập phần là ám muội.
Nàng cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, nên nói: "Rắn độc có gì đáng sợ? Trái lại là ngài, ngài mới là thứ còn đáng sợ hơn cả con rắn độc đó!"Bùi Diễm nhìn khuôn mặt tức giận của Giang Từ, khóe miệng khẽ nhếch: "Ngươi nói ta nghe thử xem, tại sao ta lại đáng sợ hơn con rắn độc đó?"Giang Từ nhìn thẳng vào mắt Bùi Diễm, lạnh lùng nói: "Ngài trăm phương ngàn kế, khơi mào cuộc phân tranh trong võ lâm lần này , làm cho mọi người vì chức vụ minh chủ và đường chủ mà đánh nhau đến đòi sống đòi chết , ngài không phải còn đáng sợ hơn con rắn độc kia thì là gì?"Bùi Diễm có chút bất ngờ , rồi ngay lập tức cười to: "Ngươi quả thực rất thông minh!"