Khuôn mặt Diêu Định Bang trở nên nguy hiểm, từng bước tiến lại gần Tô Nhan: "Tốt nhất ngươi hãy nhanh chóng trả vật đó lại cho ta, ta xem xong có thể sẽ tha mạng cho ngươi!"Tô Nhan cười, thò tay vào trong áo, nắm chặt bàn tay lại, từ từ đưa một vật ra trước mặt Diêu Định Bang.
Khi Diêu Định Bang cúi đầu nhìn, đột nhiên hắn ta rống lên một tiếng la hét giận dữ.
Giọng hét ban đầu vang dội nhưng dần dần trở nên khàn đi, mặt hắn càng đỏ bừng lên, trong tiếng hét giận dữ, rút trường kiếm ra sau đó tấn công dữ dội về phía Tô Nhan.
Tô Nhan nhanh nhẹn né tránh, cười nói: "Diêu đại nhân, Diêu Tiểu Cảnh là đệ đệ của ngài, hắn đã sử dụng quyền lực của ngài để bắt cóc phụ nữ, làm ô nhục danh dự của họ, hơn nữa, hắn còn làm nhiều việc xấu mà không muốn người khác biết.
Ta đã thay trời hành đạo, tiêu diệt kẻ chuyên làm hại người khác này, ngay trước khi chết, hắn cũng nhận ra lỗi lầm của mình, để lại lời xin lỗi này, mong muốn người khác nhìn nhận lại sự thật.
Tại sao ngài vẫn muốn truy sát ta ?"Bất ngờ trước biến cố này, mọi người chưa kịp phản ứng trước sự việc đang diễn ra trong thời điểm quan trọng của cuộc tranh cử Minh chủ lần này, lại có một đại tướng thuộc hạ của Bạc công ngày xưa, nay đang giữ chức Binh bộ Tả Thị Lang là Diêu Định Bang đến đây trả thù.
Người chủ trì đại hội, Tuệ Luật đại sư , chưa kịp phản ứng lại thì trên bục Diêu Định Bang và Tô Nhan đã đấu đến nổi bật máu.
Kể từ khi Diêu Định Bang xuất hiện, Giang Từ bắt đầu lưỡng lự trong lòng.
Nàng không biết nên tin vào lời Vệ Chiêu nói rằng, người này chính là giáo chủ "Tinh Nguyệt giáo chủ " mà cô từng nghe thấy giọng nói hay không.
Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên cô phải nói một lời dối nhằm che giấu bí mật lớn như vậy trong đời, nó lại còn liên quan đến mạng sống của một người .
Khi nghe Tô Nhan nói, lại nghĩ về những tội ác do Diêu thị đã gây ra mà Thôi đại ca từng kể, cô quyết định mạnh mẽ kêu lên một tiếng giật mình.
Bùi Diễm bất ngờ quay lại, thấy ánh sợ hãi trong mắt Giang Từ.
Nàng đang lấy tay che miệng lại, cơ thể nàng thì đang không ngừng run rẩy.
Hắn từ từ đứng dậy, ánh mắt càng lạnh nhìn Giang Từ, nắm lấy bàn tay phải run rẩy của nàng.
Môi Giang Từ tái mét, chỉ vào Diêu Định Bang vẫn đang chiến đấu mãnh liệt trên bục thì thào nói : "Hắn ta, giọng nói của hắn ta…."
Mắt Bùi Diễm khẽ híp lại, hắn nhẹ nhàng hỏi vào tai Giang Từ: "Ngươi có chắc chắn rằng, người này chính là kẻ ở trên cây đêm kia không?"Giang Từ chậm rãi gật đầu, Bùi Diễm phất tay áo xoay người, hướng bên đài an tĩnh thủ thế, nhanh chóng rời khỏi đám người, Bùi Diễm tung người chậm rãi đi về phía hai người kịch đấu trên khán đài.
Diêu Định Bang có vẻ ngoại hình tuấn mỹ, mặc dù ngoại hình có vẻ nhu mì, nhưng kiếm thế lại lạnh lùng vô cùng, ép Tô Nhan phải di chuyển khắp đài.
Tuy nhiên, Tô Nhan vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, mỗi khi kiếm của hai người chạm vào nhau, vẫn có thể nghe thấy tiếng trêu chọc của hắn : "Định Bang đại nhân, sau khi bị đinh bạc của ta đâm xuyên tim , ta cũng đã suy nghĩ để giữ mặt mũi cho ngài."
Diêu Định Bang càng lúc càng tỏ ra giận dữ, tiếng hét của hắn khàn đi, tiếng kêu vang lên liên tiếp, chiêu kiếm càng lúc càng nhanh.
Mọi người dần thấy khó nhận biết được chiêu thức của hai người, chỉ thấy hai bóng người, một màu xám, một màu trắng bay lượn trên đài.
Bùi Diễm tay phải cầm kiếm, bước đi chậm rãi tới gần.
Kiếm khí của hai người làm lay động tà áo của hắn , hắn lúc này giống như một chiếc thuyền nhỏ đi giữa bão tố, hay như cây thông xanh dưới cơn gió lớn, dường như không ai để ý đến , hắn đâm trường kiếm của mình xuống, tuy không quá nhanh, nhưng cũng đủ làm cho kiếm khí trên đài bất ngờ yên lặng như cơn mưa vừa dứt hạt, gió mạnh tan biến, Diêu Định Bang và Tô Nhan đồng thời thở dài một tiếng đồng thời lùi về sau hai bước.
Bùi Diễm quay đầu nhìn về hướng Diêu Định Bang, mỉm cười: "Diêu đại nhân…."
Nói chưa xong, đôi mắt của Diêu Định Bang dường như đã muốn chảy ra máu, hét lên một tiếng tiếp tục lao về phía Tô Nhan.
Tô Nhan nhanh chóng lùi lại , nhảy xuống dưới đài, bóng xám của Diêu Định Bang lập tức nhảy xuống theo.
Tô Nhan tăng tốc, bay nhanh qua đám người giống như chim lượn, chỉ mất vài giây đã đến góc quẹo của đại đạo trước lâu đài.
Diêu Định Bang vẫn không từ bỏ việc truy đuổi.
Bùi Diễm vẫy tay một cái, An Trừng cùng một nhóm người nhanh chóng chạy tới.
Bùi Diễm quay đầu lại, tay áo cuộn một cái đã kéo được Giang Từ vào lòng mình.
Tay trái hắn nắm chặt eo của Giang Từ, hai chân nhanh chóng đạp xuống , đuổi theo Tô Nhan cùng Diêu Định Bang.