Bùi Diễm nhìn sâu vào khuôn mặt trắng nõn của Giang Từ, đôi mắt đen tuyền, so với vẻ đẹp ngây thơ trong trẻo của nàng , sự tức giận trên gương mặt thanh tú của nàng dường như càng thêm rõ ràng.
Khi Giang Từ dần cảm thấy sợ hãi và muốn lùi lại, Bùi Diễm đã vươn tay vào túi áo của mình, lấy ra một lọ thuốc nhỏ, mở nắp và lấy ra một viên thuốc, rồi nói với vẻ mặt cười khẩy: "Ngươi muốn thuốc giải, phải không? Điều này cũng không quá khó."
Nói xong hắn nhặt viên thuốc kia lên, chậm rãi đưa đến bên miệng, mỉm cười nhìn Giang Từ, nhẹ giọng nói: "Giải dược đang ở đây, phải cần chính ngươi tự mình cầm lấy."
Nói rồi đưa viên thuốc vào miệng, dùng răng nhẹ nhàng cắn.
Trong đầu Giang Từ "rầm" một tiếng, huyết dịch trong người nóng bừng, nàng vừa tức vừa xấu hổ, bất ngờ đứng dậy chạy đi.
Nhưng chưa kịp chạy được hai bước, đột nhiên ở đầu gối phát đau, hình như bị một lọ sứ do Bùi Huyên ném ra trúng phải , làm nàng ngã quỳ xuống đất.
Bùi Diễm vươn tay kéo Giang Từ lên giường, Giang Từ bị một trận hoa mắt, ngay sau đó đã bị hắn đè xuống dưới người.
Trong tình thế cấp bách, Giang Từ đẩy hai tay ra, nhưng Bùi Diễm đã nắm chặt hai tay nàng.
Giang Từ chỉ cảm thấy đau ở cổ tay, không kìm nén được mở miệng ra, cùng lúc đó, đôi môi ấm áp của Bùi Diễm đã chạm nhẹ vào môi nàng.
Đây là một loại cảm giác ấm áp hòa quyện với chút mát lạnh, từ đôi môi ấm kia liên tục tràn vào cơ thể Giang Từ, cảm giác mát của viên thuốc, từ cổ họng mà xuống, thẩm thấu vào từng tạng.
Nàng mơ màng nhìn về khuôn mặt trước mắt, giữa gương mặt điển trai kia, có chút gì đó giống như đang lấy lòng cũng như đang thương tiếc, lòng nàng dường như đang lơ lửng giữa không trung, thong dong, cảm nhận hết mọi sự thương tiếc từ hắn, từ từ nhắm mắt lại.
Bên ngoài lều, gió Bắc thổi mạnh, bên trong lửa than cháy rực.
Giang Từ cảm thấy mình như đang mơ, giấc mơ có vui vẻ, có đau khổ, có hạnh phúc, có thống khổ, nhưng phần lớn là sự lo lắng không yên.
Bùi Diễm hôn lên môi nàng, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hắn có mùi thơm đặc biệt, tay dịu dàng vuốt ve má nàng, từ má trượt xuống cổ, rồi xuống ngực, nhẹ nhàng bắt đầu cởi quần áo cho nàng.
Trong bếp than, tia lửa đang cháy rực .
Giang Từ đột nhiên chợt bừng tỉnh , hình ảnh trên núi bất chợt hiện ra trước mắt, cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc lập tức biến mất, sự hoảng loạn và bất an bắt đầu chiếm lấy tâm trí nàng.
Nàng đẩy mạnh Bùi Diễm ra, quần áo lộn xộn, nhanh chóng chạy ra khỏi lều.
Bùi Diễm chợt biến sắc, thân hình lóe lên, như có thứ gì đó đánh thẳng vào trước ngực hắn.
Bùi Diễm ôm chặt nàng trong ngực, cúi đầu nhìn ánh mắt kinh hoảng của nàng, nét thương tiếc cuối cùng trên mặt biến mất không thấy.
Hắn dùng sức ôm chặt lấy Giang Từ, ném mạnh nàng lên giường, lại nặng nề đè nàng xuống dưới, bên tai nàng âm thanh lạnh lùng nói: "Nàng lại muốn trốn đi đâu?" Tay phải hắn dùng sức, ngoại bào của Giang Từ bị hắn kéo rơi ra.
Giang Từ bị giật mình kêu lên, nhưng tiếng kêu của nàng nhanh chóng bị Bùi Diễm bịt lại bằng đôi môi của hắn .
Nàng cố gắng giãy giụa, nhưng chỉ nhận lại sự chiếm đoạt như việc chinh phục một thành trì của hắn .
Những tia dịu dàng và ân cần trước đây giờ đã biến mất sạch hết , chỉ còn lại sự thô bạo và sự giận dữ giống như một cơn cuồng phong của hắn đối với nàng.
Dù đã dốc hết sức lực của mình, Giang Từ vẫn không thể đẩy Bùi Diễm ra khỏi .
Từng tà áo trên người nàng bị hắn xé toạc sau đó ném lên giường.
Sau cảm giác sợ hãi đến tột đỉnh, nàng trở nên giận dữ đến cực độ, cũng trong lúc đó, nàng đã cắn mạnh vào hắn .
Bùi Diễm không kìm được rên lên vì đau, vuốt môi dưới của mình bị nàng cắn sau đó nâng đầu nàng lên.
Hắn ta dịu dàng vuốt môi dưới đang chảy máu của mình, nhìn vết máu trên ngón tay rồi từ từ đưa ngón tay vào miệng ngậm lấy.
Hắn lạnh lùng nhìn Giang Từ, cô nương đang nhìn hắn với ánh mắt tức giận.
Thấy khuôn mặt nàng tràn đầy giận dữ cùng đau đớn, Bùi Diễm mỉa mai cười , gạt nhẹ sợi tóc vươn lên má nàng , nói: "Ta quên mất nàng vẫn còn khả năng phản kháng.
Quả thực, là ta đã xem thường nàng."
Giang Từ nhìn sâu vào đôi mắt âm u của hắn , trong lòng có cảm giác đau như bị dao cắt.
Cơn đau này làm giảm đi sự tức giận trong lòng nàng .
Những giọt nước mắt lăn dài trên má, nàng nghiêng đầu đi không nhìn hắn , làm ướt tấm luôn cả chăn dưới mình.
Nước mắt này làm cho Bùi Diễm chốc lát lơ đãng, ngoài phòng, gió Bắc thổi làm cánh cửa nhà tranh nhẹ nhàng rung lắc.
Hắn giật mình hồi tỉnh lại, nhìn xuống khuôn mặt đầy bi thảm và tuyệt vọng dưới chân mình, lạnh lùng nói: "Ta đã cho nàng giải dược, nhưng nếu nàng muốn đi, cũng không dễ dàng như vậy!" Rồi hắn dùng sức với tay phải, lấy đi chiếc áo cuối cùng trên người Giang Từ.