Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 168 - Chương 168: Phong Tuyết Liên Hồi (4)

Chương 168: Phong tuyết liên hồi (4)

Giang Từ cúi đầu, mải mê suy tư.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cỗ xe ngựa gập ghềnh đè lên những viên đá trên đường, kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Vệ Chiêu đã ngủ trên giường đệm, ngắm từng chi tiết trên khuôn mặt đẹp đẽ của hắn , nàng nhẹ nhàng kéo tấm chăn gấm đến phủ lên vai cho hắn.

Xe ngựa dần giảm tốc độ lại, Giang Từ dù ngồi trong cỗ xe, cũng biết bên ngoài tuyết rơi nặng hạt, gió lớn.

Tiếp tục cắm đầu chạy như thế, chỉ sợ một ngày cũng không đi được bao xa, mà còn có nguy cơ ngựa bị chết cóng trên đường.

Nghe tiếng la của người điều khiển xe từ ngoài, nàng không thể không để ý tới, Vệ Chiêu đang say giấc: Hắn vội vã về Nguyệt Lạc Sơn như vậy, là muốn làm chuyện gì? Hắn bắt nàng đồng hành cùng hắn , mục đích thật sự là gì? Liệu có phải hắn muốn lợi dụng nàng để đối phó với Bùi Diễm?Trong lòng nàng cười lạnh, Vệ Chiêu ơi là Vệ Chiêu, nếu ngươi thật sự có suy nghĩ như vậy thì đã lầm to rồi, bây giờ ta đã không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào, Bùi Diễm, sao có thể để ta ở trong lòng được đây?Cuối cùng, xe ngựa cũng dừng lại.

Vệ Chiêu đột nhiên mở mắt, người lái ngựa ngoài kia nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, đã đến nơi."

Vệ Chiêu lấy ra một chiếc mặt nạ da người từ trong ngực mình, đeo lên khuôn mặt, rồi lục từ dưới giường đệm ra hai cái nón lụa màu xanh, nhanh chóng ném một cái cho Giang Từ.

Nàng nhận lấy, đội lên đầu và theo hắn bước xuống xe ngựa.

Tuyết lớn rơi phủ khắp nơi, Giang Từ cảm thấy hơi lạnh, không kiềm được rụt vai lại vài lần, nhưng tay nàng vẫn lạnh cóng.

Chiếc áo lông cáo từng đem lại sự ấm áp cho nàng giờ đã để lại trong căn nhà tranh kia, không còn đậu trên vai nàng nữa.

Đôi mắt của nàng dần dần trở nên mơ hồ, như đang chìm vào thế giới âm u nào đó, nàng không tự chủ được bước chân đi theo Vệ Chiêu vào trong thôn trang có mái ngói phủ đầy tuyết, và những bức tường bao quanh lặng lẽ.

Trong thôn trang, yên lặng không một tiếng động.

Hai người đi vào từ cửa trang, dọc theo hành lang qua cửa Nguyệt động, xuyên qua thiên viện, lại thêm mấy cánh cửa nữa, đã đến sân nhỏ phía Tây, một đường đi tới đây cũng không thấy một bóng người nào.

Vệ Chiêu đẩy cửa đi vào, nhìn quanh phòng, dưới lớp lụa xanh, hai con ngươi như sao băng dần chuyển sang tĩnh mịch.

Giang Từ hơi cúi đầu, thấy bàn tay hắn đang run rẩy cực nhỏ, không khỏi có chút sợ hãi, ẩn thân vào trong bóng tối bên cạnh cánh cửa.

Vệ Chiêu đứng im một lúc lâu, sau đó chậm rãi đi tới bàn trà dài của Tây Các, ngón tay của hắn nhẹ nhàng xẹt qua bàn trà vài cái.

Mười mấy năm trước, một nữ tử dịu dàng đã từng cầm tay hắn, cũng tại chính cái bàn này, dạy cho hắn viết chữ "Tiêu Vô Hà", ba chữ.

Cũng tại mười mấy năm đó, có một nam tử tuấn mỹ như thiên thần kia, nắm lấy tay hắn, ở trong viện này, dạy hắn từng chiêu từng thức "Tinh Nguyệt kiếm pháp".

Thời gian trôi qua như dòng chảy của đồng hồ cát, chuyện cũ như mây khói, mọi người, mọi chuyện chung quy sẽ không bao giờ trở về nữa.

Điều mãi mãi đeo bám theo hắn không chỉ là oán hận và trách nhiệm nặng nề không thể bỏ được, mà còn là sự kiên nhẫn và nhẫn tâm đã thấm vào tận vào trong xương tủy.

Hắn ngồi yên tại bàn trong thời gian dài, tấm lụa xanh trên mặt hắn nhẹ nhàng đu đưa theo cơn gió, không gian trong phòng dần trở nên mờ ảo.

Giang Từ âm thầm co người lại, càng lùi lại phía cửa.

Âm thanh của bước chân nhẹ nhàng vang lên, Mã phu kia đến, cầm một ngọn nến trong tay, thì thầm nói: "Thiếu gia, Nhị công tử đã đến."

Vệ Chiêu thu tay phải lại, đứng dậy đi tới bên cửa, nhìn Giang Tử đang cúi đầu bên cạnh cửa, lạnh lùng nói: "Đưa nàng đến Mặc Vân Hiên, coi chừng cho thật kỹ."

Màn đêm càng lúc càng dày đặc, Vệ Chiêu bước vào "Lưu Phương Các", nhìn người trong phòng, bình thản nói: "Nhìn thấy ngươi thế này, hẳn là vết thương đã lành."

Tô Nhan vội khom lưng hành lễ : "Đa tạ Giáo chủ lo lắng, thương thế thuộc hạ đã lành."

Vệ Chiêu ngồi xuống ghế và nói: " Võ Cương ra tay có chút tàn nhẫn, nhưng nếu ngươi không mượn lực để chạy trốn, cũng không gạt được Bùi Diễm."

"Chỉ đáng tiếc cho đường chủ Võ đường."

"Võ Cương còn sống cũng không có gì thú vị, chết như vậy, đối với hắn mà nói, cũng là sự giải thoát."

Tô Nhan không dám trả lời, Vệ Chiêu tiếp tục nói: "Tô Tuấn đâu? Không phải ta bảo các ngươi tới đây chờ ta sao?""Ở U Châu có một chút chuyện, đại ca đã đi tới đó."

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Bình Luận (0)
Comment