Giang Từ ho khan ngồi dậy, thấy sắc mặt Vệ Chiêu lạnh lùng tựa lưỡi dao, nhìn chăm chú vào nàng, tâm trạng khẽ chuyển, nàng nhẹ giọng nói: "Tiêu giáo chủ, dù sao thì ta cũng không thể thoát khỏi bàn tay của ngươi, ta sẵn lòng mượn sức của ngươi để đối phó với Bùi Diễm, giải quyết mối thù trong lòng.
Lấy oán hận trong lòng ngươi,, đoán chừng chúng ta còn phải ở chung một đoạn thời gian dài.
Thế nên, tại sao không làm như thế này: bên cạnh ngươi cũng không có nha đầu thân cận hầu hạ, ta sẽ hầu hạ ngươi trong cuộc sống hàng ngày.
Ta cũng sẽ không nói chuyện ngươi không thích nghe nữa, mọi việc đều nghe theo sự chỉ dẫn của ngươi.
Khi việc của Bùi Diễm kết thúc, ta cũng chỉ là người qua đường Ất Giáp, cũng không liên quan gì đến đại cục của ngươi, chúng ta đến lúc đó thì sẽ giải tán, ai nấy về nhà nấy.
Ngươi thấy thế nào?"- Giải thích, người qua đường Ất Giáp là những người không liên quan, có thể hiểu là những người buôn dưa, không biết đến tên tuổi.
Hết giải thích.
Vệ Chiêu nghe nàng nói xong, thản nhiên nói: "Nghe ý của ngươi là muốn bán mình cho ta để làm nha hoàn?"Giang Từ vội khoát tay nói: "Không phải bán, đây chỉ là tạm thời hầu hạ ngươi.
Yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt bổn phận của mình, Bùi Diễm trước đây.
ta cũng có thể làm cho hắn hài lòng.
Chúng ta nếu cứ đấu tới đấu lui, cũng không có ý nghĩa gì, càng không có lợi cho việc hợp tác sau này, ngươi nói có đúng hay không?"Nét mặt Vệ Chiêu dần hiện lên ý cười: "Đề nghị này của ngươi cũng không tệ, ta thật sự muốn nhìn xem, bản lĩnh hầu hạ người của ngươi như thế nào, mà có thể làm cho Tả Tướng Quân một mực thanh tâm quả dục như vậy mà cũng không thèm kén chọn, cam tâm để ngươi hầu hạ."
Giang Từ hai tay hợp lại, cười nói: "Vậy cứ quyết định như vậy đi."
Nói xong liền duỗi tay ra đưa đến trước mặt Vệ Chiêu: "Vậy làm phiền giáo chủ đại nhân phát cho ta chút bạc lẻ, ta phải đi mua một vài món đồ cho mình."
"Món đồ?""Mua về rồi ngài sẽ biết, đảm bảo sẽ làm ngài hài lòng."
Vệ Chiêu lấy từ trong tay áo ra một chồng ngân phiếu, ném cho Giang Từ: "Đợi vào thành Trường Nhạc, để Bình thúc đi cùng ngươi.
Còn nữa, sau này không được gọi lung tung, phải gọi ta là Tam gia."
Giang Từ vui vẻ nhặt ngân phiếu lên: "Dạ, Tam gia."
Thành Trường Nhạc tọa lạc ở phía Tây Bắc của Hoa Triều, phía Bắc giáp với Đồng Phong Hà, và phía tây là dãy Nguyệt Lạc.
Sơn Mạch kéo dài hơn nghìn dặm.
Địa hình nơi này rất hiểm yếu, đã từ lâu trở thành điểm tranh đoạt quan trọng của các quân đội.
Trong thành có hàng chục nghìn binh lính đóng quân, dưới quyền chỉ huy của Nhạc phụ thái tử, Đổng Đại Học Sĩ.
Khi mặt trời lên cao, xe ngựa đã vào đến thành Trường Nhạc.
Do đang trong thời kỳ khó khăn vì chiến tranh, việc kiểm tra ở cổng thành cũng không quá nghiêm ngặt.
Mã phu Bình thúc đưa một ít bạc cho binh sĩ canh cổng, binh sĩ nhìn vào trong xe và thấy chỉ có một thiếu nữ với khuôn mặt đỏ hoe và ho liên tục, liền để cho bọn họ đi qua.
Bình thúc điều khiển xe ngựa tới một ngôi nhà ẩn mình ở phía đông thành phố, rẽ vào phía sau sân.
Vệ Chiêu bất ngờ xuất hiện từ phần cửa bí mật trong xe, vẫn che khuôn mặt của mình, đi thẳng vào phòng chính.
Giang Từ đang cất trong người mấy ngàn lượng bạc phiếu, đội chiếc nón sa bảo màu xanh, và dưới sự "đồng hành" của Bình thúc, đã tới các cửa hiệu đổi bạc để rút một ít tiền và mua đồ vật cần thiết.
Khi trở về nhà, nàng cũng không thấy bóng dáng của Vệ Chiêu.
Chỉ đến khi Giang Từ và Bình thúc đã ăn xong bữa tối, bầu trời đã tối đen, hắn mới lặng lẽ từ phía sau bức tường nhảy vào.
Giang Từ đang nắm trong tay một phôi ngọc, thu nhặt tuyết đọng trên cành cây tùng trong sân, thấy Vệ Chiêu nhảy qua bức tường, không khỏi có chút bất ngờ.
Sau đó lại thấy Vệ Chiêu với bộ áo đen che mặt, gươm đeo sau lưng, dưới ánh nến, lưỡi gươm như có dấu vết máu tươi, nàng vội vàng đặt phôi ngọc xuống và tiến lên chào: "Tam gia đã dùng cơm tối chưa?"Vệ Chiêu liếc nàng một cái, bước vào phòng.
Bình thúc theo sau, dùng sức đóng cửa lại.
Giang Từ mỉm cười, quay đầu lại tiếp tục thu tuyết đọng trên cành cây.
Vệ Chiêu lột bỏ mặt nạ da người, đặt trường kiếm lên bàn, nới lỏng cổ áo dạ hành, hỏi: "Nha đầu kia ngày nay có an phận hay không?"Bình thúc nói: "An phận thì có an phận , chỉ là có chút khác thường."
Vệ Chiêu hừ lạnh: "Cứ nhìn xem nàng ta đang tính giở trò gì!"Bình thúc nhìn trường kiếm ẩn ẩn vết máu trên bàn, nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, ngài luôn tự mình mạo hiểm, vạn nhất có cái gì không may, rất có thể …"Vệ Chiêu ngắt lời: "Ngươi không tin võ công của ta sao?"