Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 174 - Chương 174: Ác Mộng Đêm Tuyết (2)

Chương 174: Ác mộng đêm tuyết (2)

Anh Đào nhìn vào chiếc áo lông cáo trong tay, nói: "Tướng gia, chiếc áo lông cáo này bị cháy hai lỗ lớn, còn cần phải.

Ánh mắt Bùi Diễm lạnh lùng quét tới, nàng vội vàng nuốt lời vào trong lòng, khoác áo lông cáo lên người Bùi Diễm , sau đó cúi đầu lui xuống.

Bùi Diễm cúi đầu nhìn về phía áo lông cáo, đêm đó, trong động lớn cháy đen , tựa như một đôi mắt đen trong veo, cuối cùng lưu lại cho hắn chỉ có cảm giác hoảng sợ và thống hận, hắn cười một tiếng, sau đó bước chân ra khỏi "Bích Cương Thảo Đường."

Bầu trời đang tối dần, một đoàn người quay trở lại trong trang.

Bùi Diễm lấy tay phủi bớt tuyết đọng trên áo lông cáo, quản gia Sầm Ngũ tiến lại, khom lưng nói: "Tướng quân, có thư từ phu nhân gửi đến."

Bùi Diễm nhận lấy, nhìn Sầm Ngũ dẫn theo đám nha hoàn nhận các con thú săn được từ tay An Trừng.

Bùi Diễm rút lá thư ra, thản nhiên nói: "Nói với đầu bếp, tối nay ta muốn ăn 'Gà Ăn Mày'."

Tuyết lớn vẫn rơi như mưa phùn trên mặt đất, trời đất mênh mông, khắp nơi toàn là tuyết trắng.

Giang Từ theo sau Vệ Chiêu và Bình thúc, thật vất vả đi trong tuyết sâu đến đầu gối.

Mặc dù khinh công của nàng không tệ, nhưng nội lực không đủ, chân khí khó để duy trì,, không bao lâu đã bị hai người kia kéo xa hơn mười trượng.

Mấy ngày nay nàng hầu hạ Vệ Chiêu, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, chưa ngày nào có được một giấc ngủ yên ổn, dần dần cảm thấy thể lực sắp không chống đỡ nổi nữa.

Mắt thấy bóng dáng Vệ Chiêu và Bình thúc dần dần đi xa, nhìn xung quanh, hô: "Tam gia, chờ ta một chút!"Trong tích tắc, cơn gió lạnh căm căm nuốt trọn tiếng kêu của nàng, hình bóng của hai người phía trước cuối cùng cũng mất hút trong màn tuyết trắng.

Giang Từ chần chừ một phút, cuối cùng vẫn quyết tâm đuổi theo, nhưng chưa đi được xa bao nhiêu thì chân nàng đã mềm nhũn, té ngã xuống bãi tuyết.

Cảm giác lạnh từ tay tràn vào người, Giang Từ ngồi trên mặt đất, nước mắt không kìm được tuôn ra.

Trong lúc đang khóc thì bất ngờ bị một người khiêng nàng lên vai, cơn gió lạnh buốt ngoài lướt qua bên tai, giọng Vệ Chiêu lạnh lẽo: "Ta thực sự muốn quăng ngươi ra đây để cho báo hoang ăn thịt, chỉ tiếc là Tướng quân kia sẽ bận lòng thôi."

Giang Từ lắp bắp nói: "Ta có thể tự đi, ngươi buông ta xuống trước đi."

Vệ Chiêu trên vai khiêng một người, tuy nhiên việc đi lại trên mặt tuyết vẫn rất thoải mái, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai: "Nếu như chờ ngươi tự mình đi, đi đường đến năm sau cũng không đến được Tinh Nguyệt cốc."

Giang Từ thoáng giãy giụa một chút, mục đích của nàng là để cho mình nằm trên vai hắn thoải mái hơn một chút, cười nói: "Đã như thế, liền làm phiền Tam gia giúp dân nữ."

Vệ Chiêu đột nhiên phát lực, toàn thân nhảy vọt lên, như một con nai tuyết đang nô đùa trong hoang dã.

Giang Từ bị lắc đến phát khó chịu, không ngừng kêu to gọi nhỏ, cuối cùng cũng không nhịn được mà lệ rơi đầy mặt.

Vệ Chiêu dừng lại bên một rừng cây, mỉm cười ném Giang Từ vào trong tuyết.

Sắc mặt Giang Từ tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra trên đầu, nằm sấp trong tuyết không ngừng nôn mửa.

Vệ Chiêu chậc chậc lắc đầu: "Làm sao mà Tướng quân của chúng ta lại có thể coi trọng một nha đầu vô tri vô giác như ngươi được thế!"Bình thúc chạy tới, nhìn sắc trời: "Thiếu gia, trước khi trời tối chúng ta phải chạy tới Hồng Hoa Viện, nếu không nếu trời cứ rơi tuyết không ngừng như vậy, thiếu gia và ta có thể chịu đựng được, nhưng e là nha đầu này không chịu nổi đâu."

"Thay phiên nhau khiêng đi thôi, quả thực là gánh nặng mà ."

"Chỉ trách năm nay tuyết rơi quá nhiều, đến nỗi cả xe ngựa cũng không thể di chuyển được."

Bình thúc cúi người, khiêng Giang Từ lên vai , tiếp tục bước đi.

Trên lưng ông ta có một túi hành lý lớn, trên vai lại khiêng thêm một người, nhưng hơi thở vẫn dài đều, khiến Giang Từ không khỏi thầm ngưỡng mộ trong lòng.

Trước khi trời tối, cả ba người đã đến Hồng Hoa Viện.

Đây là một thị trấn nhỏ, là điểm qua đường bắt buộc khi vào dãy núi Nguyệt Lạc.

Hiện tại, tuyết đã phủ kín đường, lại cận kề thời khắc chuyển từ hoàng hôn xuống đêm, trong thị trấn không thấy bóng dáng của ai.

Giang Từ, người đã bị hai người kia thay phiên nhau khiêng đi, gần như đã hôn mê, nhưng nàng vẫn cố gắng đi theo Vệ Chiêu vào trong khách sạn, ngã lên chiếc giường đất trong phòng , dốc nước miếng vào trong bụng, trong dạ dày nàng trải qua trận đường kia đã nôn sạch sẽ.

Dưới chiếc mặt nạ, giọng điệu của Vệ Chiêu trở nên u ám: "Ta và Bình thúc đi ăn cơm trước, nếu trở về mà ngươi không dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, tối nay ngươi ngủ ngoài tuyết cho ta!"Giang Từ không còn chút sức lực nào, yếu đuối đáp: "Dạ, Tam Gia."

Bình Luận (0)
Comment