Gió lạnh đánh vào, làm vẩy lên tà áo của nàng.
Nàng cảm thấy hơi may mắn vì đã ăn mặc kín đáo, nàng vỗ nhẹ vào phong bì ngân phiếu trước ngực.
Nàng bật cười "Ha ha" một tiếng, tâm trạng trở nên vui vẻ, như thể những ngày cắm đầu chịu đựng và đấu tranh đã được giải tỏa một cách triệt để.
Nàng quay đầu nhìn lại, cười nói: "Con mèo lớn kia, cảm ơn ngươi đã đưa ta ra khỏi chỗ con cua lớn, lại còn tặng cho ta nhiều ngân phiếu như vậy.
Bản tiểu thư xin được từ chối tiếp tục chơi đùa cùng các ngươi, mạng sống của Giang Từ ta đây vẫn quan trọng hơn.
Chúng ta sau này không hẹn lại ngày tái kiến!"Tuyết, không ngừng rơi xuống.
Trời, lại dần dần sáng lên.
Giang Từ cảm thấy toàn thân kiệt sức, tốc độ di chuyển càng lúc càng chậm lại.
Nàng cố gắng cắn răng đi thêm vài dặm nữa, nhưng cuối cùng không thể chống đỡ nổi nữa, đành ngồi xuống phía sau một tảng đá lớn.
Tựa vào tảng đá, nàng không ngừng thở dốc đồng thời cũng cảm nhận trái tim nàng cũng đang đập mạnh chẳng kém.
Nàng biết rằng mình đã phí quá nhiều sức lực, thêm vào đó, đêm qua còn phải mê hoặc Vệ Chiêu rồi dùng thuốc lợi tiểu, đến giờ thân thể này đã kiệt quệ.
Tuy nhiên, nàng cũng biết chỉ khi vượt qua biên giới của Hoàn quốc mới thực sự an toàn.
Cuối cùng, nàng cắn chặt hàm răng , đứng dậy một lần nữa.
Hai tay nàng chống nạnh, từng bước khó khăn tiến về phía trước, sắc trời sáng rõ, cuối cùng nàng cũng thấy được cánh đồng tuyết trắng ngàn dặm phía dưới triền núi.
Nàng di chuyển hai chân vô tri, dựa vào một gốc cây tùng, nhìn băng tuyết đầy mắt, nhìn xa xa ngàn dặm cánh đồng tuyết, thở phào một hơi, đồng thời nghe được sau lưng truyền đến một tiếng cười lạnh.
Tiếng cười này giống như trống thúc giục mệnh từ địa ngục truyền đến, cũng giống như phù lục đòi mạng trong Tu La điện, chân Giang từ mềm nhũn, nàng ngồi luôn trong tuyết.
Hai tay Vệ Chiêu khoanh trước ngực, ánh mắt như châm, nhìn chằm chằm Giang Từ, giống như đang nhìn con mồi đang giãy giụa dưới móng vuốt sắc bén của mình, chậm rãi nói: "Sao ngươi lại chậm vậy, ta đợi ở đây đã lâu rồi."
Giang Từ ngược lại trấn định lại, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lại vô cùng yên tĩnh: "Ngươi, nhất định sẽ không chịu bỏ qua cho ta sao?"Vệ Chiêu chấn động trong lòng, ánh mắt thản nhiên không sợ hãi như vậy tựa như tồn tại trong ký ức xa xôi.
Nhiều năm trước, sư phụ muốn mang hắn rời khỏi "Ngọc Già sơn trang".
Tỷ tỷ ôm chặt hắn vào trong ngực, trường kiếm trong tay sư phụ mang theo sát khí lạnh lẽo kề sát cổ nàng.
Nàng, cũng với một ánh mắt yên tĩnh, ngửa mặt nhìn sư phụ: "Sư phụ, ngài có thể bỏ qua cho hắn được không?"Sư phụ với khuôn mặt kiên định như sắt đá, đáp lại: "Không thể, đây là sứ mệnh mà hắn phải gánh vác từ khi sinh ra, chính là hy vọng của toàn bộ dòng tộc đặt lên trên người hắn, hắn không thể trốn tránh, càng không thể trở thành một kẻ nhút nhát!""Nhưng hắn vẫn còn là một đứa trẻ, ngài vẫn phải đưa nó tới địa ngục kia sao? Tại sao ngài lại đối xử với cha mẹ, người nhà của ta như vậy, còn cả sư huynh sư tỷ của ngài, bọn họ cũng như thế sao?!"Trong mắt sư phụ cũng có bi ai nồng đậm, nhưng ngữ khí vẫn như sắt như băng: "Nếu ta không đưa hắn tới địa ngục kia, làm sao có thể đối diện với hàng ngàn tộc nhân đã chết oan, làm sao có thể đối diện với cha mẹ đã chết thảm của ngươi, và các sư huynh sư tỷ của ta?""Tại sao, nhất định phải là hắn."
Ánh mắt của nàng đọng lại trên bản thân hắn."
Ta hao hết tâm cơ, xóa đi ấn ký nguyệt lạc của hắn, khiến hắn biến thành con dân thuần túy của Hoa Triều, ta lại truyền cho hắn hết thảy tài nghệ, chính là để chôn xuống một hạt giống có sinh mệnh mạnh nhất ở Hoa Triều.
Ngọc Già, thời gian của chúng ta không còn nhiều, hắn không thể nào một mực nghe theo chúng ta, lẽ nào, hắn thật sự nhìn chúng ta thống khổ chết đi, nhìn tộc nhân tiếp tục chịu khổ chịu khổ sao?" Ánh mắt sư phụ đau đớn khôn lường.
Sư tỷ hắn im lặng một hồi lâu, ánh mắt đầy buồn bã nhưng vẫn bình tĩnh.
Nàng ôm hắn thật chặt, thì thầm bên tai hắn nói : "Vô Hạ, tỷ tỷ không thể còn ở bên đệ thêm lâu nữa, đệ phải tự mình chăm sóc bản thân có biết không.
Hãy nhớ rằng, dù có xảy ra chuyện gì, đệ cũng phải cố gắng sống sót.
Đừng trách sư phụ, cũng đừng trách tỷ tỷ , chúng ta đều là những kẻ mang số phận đau khổ.
Tỷ Tỷ sẽ từ xa nhìn theo đệ, chứng kiến cách đệ thay tỷ tỷ báo thù cho cha mẹ và hàng vạn tộc nhân của mình."
Sau khi nói xong nàng buông hắn ra, đột nhiên bổ nhào về phía trước, chính hắn liền tận mắt nhìn thấy trường kiếm trong tay sư phụ, lóe lên hàn quang lạnh lẽo, lặng yên không một tiếng động đâm vào thân thể của tỷ tỷ.
Hào quang lạnh lẽo lóe lên, Vệ Chiêu đột nhiên tỉnh lại, theo bản năng rút kiếm từ lưng ra, chỉ thấy Giang Từ từ từ đứng lên, tay cầm một con dao ngắn, đặt ngang lên ngực mình.