Dưới bóng đêm, đám người Tô Tuấn, Bình thúc, Tiêu Phong phát lực chạy gấp vào nơi rừng núi.
Hoắc Tuyên dẫn đội người mạnh mẽ truy đuổi, trong lúc truy đuổi, một người bên cạnh hắn nói: "Hoắc hộ pháp, ngài có chắc chắn rằng, người này thực sự là Tiêu Vô Hà không?"Hoắc Tuyên gật đầu: "Ấn thánh không có giả, ấn này là Giáo chủ mang theo, hơn nữa người này trước đây đã xuất hiện vài lần, mặc dù mỗi lần đều đeo mặt nạ, nhưng thanh âm và hình dáng đều không có gì đáng để nghi ngờ, Cốc tướng quân hãy yên lòng."
Phó tướng Cốc Tường, thuộc hạ của Vương Lãng, với vẻ mặt tươi cười nói: "Nếu lần này chúng ta thực sự bắt được Tiêu Vô Hà, Hoắc hộ pháp sẽ nắm giữ vị trí giáo chủ, từ đó không còn phải đối đầu với triều đình.
Như vậy, tướng quân chúng ta cũng sẽ dễ dàng giải thích với Hoàng đế."
"Hết thảy còn dựa vào Cốc tướng quân."
Trong khi hai người nói chuyện, bước chân cũng không chậm lại, dẫn theo mấy ngàn quan binh đuổi theo ba bóng người đang trốn chạy phía trước trong đêm tối.
Trong đêm tuyết, mấy ngàn người truy đuổi theo tiếng hò hét phá vỡ bầu trời đêm, Vệ Chiêu khẽ nhếch miệng: "Tộc trưởng cũng sắp đến rồi đúng không?"Tô Nhan đang chờ đáp lời, ba người Tô Tuấn đã chạy tới trước tấm bia đá Lan Thạch, Đồng Phong Hà dưới ánh trăng còn chưa triệt để đóng băng, trên mặt sông vỡ băng chậm rãi di động, giống như từng cái hố đen đang giương miệng to như chậu máu, lúc nào cũng chuẩn bị cắn nuốt tính mạng người ta.
Ba người Tô Tuấn dựa vào bia đá, rút binh khí ra, lạnh lùng nhìn chăm chú vào mấy ngàn người ngựa đang từng bước vây quanh.
Hoắc Tuyên cười nói: "Tiêu giáo chủ, ta khuyên ngươi vẫn nên tự kết liễu mình thì hơn, miễn cho lại càng tăng thêm đau đớn cho da thịt!"Hàn quang trong tay Tô Tuấn lóe lên, kiếm khí kích lên tuyết bay đầy trời, Hoắc Tuyên và Cốc Tường có chút không mở mắt ra được, đồng loạt lui về phía sau mấy bướcTô Tuấn và nhóm người nhanh chóng chạy dọc theo bờ sông.
Chạy ra mấy trăm bước, trong rừng cây bờ sông tuôn ra hơn ngàn người, bảo vệ ba người Tô Tuấn, tiếng giết nổi lên bốn phía, kịch chiến dần dần khốc liệt.
Hoắc Tuyên nhận ra những kẻ tới cứu chính là quân mã của Đại đô sứ trong bộ tộc mình, bèn trao đổi ánh mắt với Cốc Tường, cả hai đều cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Chưa kịp suy nghĩ, ở phía trước bờ sông, một con rồng lửa uốn lượn tiến tới, dường như có đến hàng ngàn người.
Vài người ở đầu tiên la lớn: "Thiếu tộc trưởng đang ở đâu? Đừng để tặc nhân làm hại Thiếu tộc trưởng!"Một lão già đầu năm mươi chạy tới trước mặt mọi người, mặt đầy vẻ lo âu: "Phong Nhi, con ở đâu? Cha đã tới để cứu con rồi!"Hoắc Tuyên nhận diện ra rằng người này chính là tộc trưởng của bộ tộc Nguyệt Lạc - Mộc Lê.
Trong lúc sửng sốt, từ nơi chiến đấu vang lên tiếng kêu: "Tộc trưởng, nhanh chóng đến giúp Thiếu tộc chủ, chúng ta không chống đỡ được nữa!"Mộc Lê kinh hãi, dòng dõi của hắn thê lương, năm qua bốn mươi mới có được đứa con bảo bối như vậy, ngậm trong miệng sợ tan, cầm ở trong lòng bàn tay sợ nát.
Mấy ngày trước, ái thiếp hắn là Ô Nhã muốn hắn dẫn con trai về thăm nhà , hắn phái mấy trăm người đi theo bảo hộ.
Không ngờ hôm nay lại truyền đến tin tức xấu, triều đình phái trọng binh, muốn bắt con trai của mình, để trừ khử Tinh Nguyệt giáo.
Dưới sự tức giận, hắn vội vàng dẫn theo hơn ba ngàn người đuổi tới Thạch Độ.
Lúc này, biết rằng con trai mình đang trong tình trạng nguy kịch , từ xa nghe được tiếng kêu gọi đau đớn của Ô Nhã, ái thiếp của hắn, Mộc Lê hoảng loạn, dẫn theo quân đội của mình lao về phía quân binh triều đình đang ở dọc bờ sông.
Tả hộ pháp Hoắc Tuyên cảm thấy tình thế không ổn, nhưng Cốc Tường đột nhiên lại có dự định khác.
Ý của hắn là muốn dùng Hoắc Tuyên làm cơ hội làm loạn, diệt trừ đi Tinh Nguyệt giáo để lập công .
Giờ phút này thấy Nguyệt Lạc tộc trưởng cũng tới, liền muốn thừa nước đục thả câu, mượn đao giết người , hắn biết nếu tộc trưởng của Nguyệt Lạc bỏ mình, tộc trưởng còn nhỏ, Tinh Nguyệt giáo sẽ sụp đổ trong hỗn loạn, đây chính là cục diện mà triều đình cầu còn không được.
Hắn ta cười nói : "Nếu Mộc tộc trưởng muốn can thiệp vào việc chúng ta tiêu diệt nghịch tặc, thì cũng đừng trách ta không khách sáo!" Nói xong, hắn vẫy tay, và hơn hai ngàn binh sĩ đứng sau cũng từ từ tiến lên.
Mộc Lê trên chiến trường đột nhiên tấn công qua lại, lớn tiếng gọi: "Phong Nhi! Ô Nhã! Các ngươi ở đâu?!"Trong ánh lửa, tiếng va chạm giữa đao kiếm vang lên khắp nơi, Mộc Lê càng thêm lo âu.
Đột nhiên, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt hắn, hắn vội vàng hỏi: "Bình huynh, sao ngươi lại ở đây? Có thấy nhi tử của ta đâu không?"Bình Vô Thương dừng chân trên mặt tuyết, như mây nhẹ đáp xuống bên cạnh Mộc Lê, lớn tiếng nói: "Chưa thấy, ta chỉ là vừa lúc đi ngang qua nơi này, thấy thiếu tộc trưởng gặp nguy hiểm nên mới ra tay giúp đỡ, nhưng tiếc là không tìm thấy ai khác!"