Bùi Diễm đi qua cửa Nguyệt Động, một trận gió thu thổi qua, gió thu mang theo hơi ấm, bỗng chốc khiến cho người ta toàn thân cảm thấy thoải mái.
Hắn chắp tay đứng dưới tàng cây hoa quế trong vườn, nhìn hoa Hải Đường nở rộ ở phía tây vườn, cười nói: "Bọn hắn lẩn trốn đúng thật rất nhanh, đáng tiếc là ta không thấy được diện mạo thật sự của hắn.
Ta thật là muốn nhìn xem , "Tinh Nguyệt giáo giáo chủ", dung mạo làm sao mà có thể điên đảo chúng sinh!"Bùi Dương cũng cười: "Nếu không phải cô nương này cản trở tướng gia làm ngài chậm một bước, tên kia chắc chắn sẽ không thoát được."
Bùi Diễm thản nhiên nói: "Hắn sẽ tự lộ diện vào một ngày không xa nào đó, có một cao thủ như vậy để chơi đùa với ta, vạch trần hắn quá nhanh, chẳng phải sẽ càng mất vui sao?""Vâng."
Bùi Diễm lặng lẽ suy nghĩ một hồi, đáp: "Dương thúc, mấy năm nay ngươi luôn thay ta quản lý sự vụ của sơn trang, thật sự là rất khổ cực."
"Tướng gia đừng nói như vậy, tiểu nhân thật sự vạn vạn lần cũng không dám nhận."
Bùi Dương vội cúi người xuống.
Bùi Diễm cười, nâng hắn dậy: "Hiện tại đã tới kinh thành, tất cả mọi việc lớn nhỏ trong Tướng phủ này, vẫn là phải giao cho ngươi quản lý.
An Trừng, hãy để hắn ta chuyên tâm vào sự vụ của Trường Phong vệ."
Hắn dừng một chút nói: "Ta thật vất vả mới thuyết phục được mẫu thân đến kinh thành, bà vốn thích sự thanh tĩnh, tuy nói không muốn nhiều người hầu hạ, nhưng làm con người, hiếu đạo này, ta vẫn phải tận tâm.
Ngươi lại chọn thêm mấy thị nữ linh tú nhu thuận đi qua đó , công việc còn lại bên kia, đều do ngươi tự mình quản lý."
"Vâng."
Bùi Diễm vừa vén tà áo áo bào màu xanh, đi về phía trước được mấy bước, lại quay người lại: "Cô gái này không phải là người Nguyệt Lạc, nguồn gốc vô cùng khả nghi, nếu nàng tỉnh lại, ngươi phải theo dõi chặt chẽ.
Nàng có thể đã thấy qua hình dáng giáo chủ giáo phái Tinh Nguyệt, ngươi phải cử thêm nhiều người canh gác, đừng để có người lợi dụng thời cơ mà diệt khẩu.
Phân phó An Trừng điều An Hoa vào, làm nha hoàn thân cận của cô ta ."
"Vâng."
Bùi Dương nhìn Bùi Diễm bóng dáng đi về phía Điệp Viên, thở dài một hơi, lúc này mới phát hiện, mình thế mà lại đổ mồ hôi lạnh.
Hắn lau lau trán, thầm nghĩ : Đứa trẻ này, rõ ràng là do chính hắn đã nhìn thấy lớn lên, vì sao hắn lại sợ hãi như vậy chứ? Lần này theo phu nhân lên kinh thành, tiếp quản sự vụ Tướng Phủ, cũng không biết có thể hoàn thành được nhiệm vụ của vị Tiếu Diện Diêm Vương giao cho hay không? Xem ra, cần phải tập trung mười hai phần tinh lực mới được.
Bùi Diễm bước vào Điệp Viên, sớm đã có thị nữ kéo rèm lên, hắn bước vào chính điện đã thấy mẫu thân nghiêng người nằm dựa vào giường mềm, trước mặt có mấy án bày ra bàn cờ, đang tự mình đánh cờ.
Hắn tiến lên hành lễ, cười nói: "Mẫu thân người cuối cùng cũng đã phải nếm trải cảm giác cao thủ tịch mịch, vô địch thiên hạ rồi đúng không."
Bùi phu nhân không ngẩng đầu, một quân cờ hạ xuống, nhẹ giọng nói: "Miệng lưỡi ngươi bây giờ thật là trơn tru, nếu sớm hơn vài năm, ta đã sớm cắt lưỡi của ngươi rồi."
Bùi Diễm nhẹ vén vạt áo, ngồi đối diện với nàng, nhìn thế cờ trên bàn, lắc đầu nói: "Kỳ nghệ của mẫu thân càng ngày càng cao thâm hài nhi đây là thật sự khâm phục.
Dường như trên đời này, không còn ai có thể so sánh được với người."
Bùi phu nhân ném quân cờ trong tay đi, trên mặt không lộ vẻ hỉ nộ, ngơ ngác một lát, than nhẹ: "Trên đời còn có một người, có thể thắng được ta, đáng tiếc người đó."
Thần sắc nàng mờ mịt, ngửa mặt nhìn trần nhà, đột nhiên tự giễu cười.
Bùi Diễm vội đứng lên, không dám nói thêm lời nào nữa.
Bùi phu nhân cười nói: "Ngươi không cần cứ phải cẩn thận từng li từng tí trước mặt ta như vậy, bây giờ, ngươi đã trưởng thành, là Hầu gia đương nhiệm làm tướng quốc, đã được phong tước bởi Thánh thượng.
Những chuyện ngươi làm cho Hầu gia trong mấy năm qua, ta đã nhìn thấy hết, không tệ, ngươi không có làm cho ta thất vọng."
Nàng thản nhiên thở dài: "Từ nay về sau, dù muốn làm gì, ngươi hãy tự mình quyết định đi.
Ta tuy đã đồng ý cùng ngươi đến kinh thành này, nhưng chỉ muốn sống an nhàn một chút, việc của ngươi, không cần mỗi ngày tới đây thỉnh an với ta."
Bùi Diễm mỉm cười kính cẩn, lên tiếng "Vâng", nói: "Hài nhi đang muốn nói mẫu thân người, mấy ngày nay, hài nhi đang bận rộn cùng sứ thần Hoàn quốc thương lượng về hiệp ước mà hai bên ký kết.
Trừ trường Phong Vệ ra, đệ tử võ lâm trong môn phái các nơi đều phải nghỉ ngơi , tham gia cuộc tuyển chọn của minh chủ lần này, Bộ binh nơi đó, cũng sẽ rất bận rộn.
Nửa tháng tới này, có lẽ hài nhi không thể đến để thỉnh an người, xin mẫu thân thứ lỗi."