Khi Vệ Chiêu và Đại Đô Sứ dẫn đầu năm vạn binh lính chạy tới Lưu Hà Phong, cuộc chiến ở đây đã rất ác liệt.
Binh lính của Nhị Đô Sứ và Tam Đô Sứ thiệt hại nặng nề, thấy cuối cùng Thánh giáo chủ và Đại Đô Sứ đã dẫn đại quân chạy tới, trong núi vang lên tiếng hoan hô.
Mà lúc này, đại tướng giỏi nhất của Vương Lãng là Từ Mật đang dẫn hơn vạn người như bão tố chạy lên sườn núi, tấn công vòng vây đá.
Vệ Chiêu nhìn thoáng qua Nhị Đô Sứ và Tam Đô Sứ, cũng không nói nhiều, tay phải mở ra, Tô Nhan hiểu ý, đặt cung tên lên.
Vệ Chiêu hét lớn một tiếng: "Quân tiên phong, đi theo ta!"Cánh tay như tay vượn của hắn ta mở ra, tay ôm trăng tròn, lưng thẳng như núi xanh, giương cung bắn tên, thân hình nhảy ra khỏi vòng vây đá, cuốn lên một vùng sương tuyết, mũi tên trong tay như sao băng bắn ra từng cái một.
Tiếng "choang choang choang" liên tục vang lên, tấm khiên vỡ nát, mũi tên nhọn gây ra trận mưa máu đầy trời, binh lính bên cạnh Từ Mật lần lượt ngã xuống, Từ Mật vung giáo trái phải mới tránh được mũi tên này của hắn ta.
Không đợi Từ Mật thu chiêu, trường kiếm sau lưng Vệ Chiêu bắn ra, kiếm khí giống như ánh trăng chiếu xuống, trong nháy mắt xuyên thủng lồng ngực mấy binh sĩ Hoa Triều, vô số tơ máu bắn lên, áo bào trắng của Vệ Chiêu nhuộm máu, càng hiện vẻ dữ tợn.
Hắn ta một đường xung phong liều chết, dẫn theo hơn ngàn người quân tiên phong tả xung hữu đột, khiến hơn vạn người của Từ Mật rơi vào hỗn loạn.
Xa xa trong đại quân Hoa Triều, sắc mặt Vương Lãng hơi tái nhợt, thấy bóng trắng kia như ma quỷ giết thuộc hạ của mình đến không còn sức đánh trả, không khỏi nhíu mày: "Người này chính là Tiêu Vô Hà sao?"Một người bên cạnh y đáp: "Chính là người này."
Vương Lãng khẽ than một tiếng: "Ngược lại là một nhân tài, đáng tiếc."
Y giương cờ lệnh lên, tiếng kèn phát lệnh vang lên, hơn vạn người của Từ Mật như thủy triều lui về phía sau, mấy ngàn tên cung thủ tiến lên, mũi tên đầy trời, bắn về phía Vệ Chiêu và quân tiên phong trước vòng đá.
Bỗng nhiên Vệ Chiêu hét lớn một tiếng, khiến tai mọi người đau nhức, lợi dụng lúc này trong nháy máy, hắn ta rút kiếm chạy thoát hơn mười trượng, kiếm khí lạnh lẽo bi thương, từ trong cung thủ của Hoa Triều mở ra một con đường máu.
Hắn ta lại quát một tiếng, thân hình như mũi tên, nhảy lên không trung, lúc hạ xuống hai tay cầm kiếm chém xuống, như đánh sóng chém sóng, kiếm khí hùng hồn giống như sóng nước từng vòng dập dờn đi.
Cung thủ nhanh chóng lui về phía sau, Từ Mật ở đằng sau sặc máu cây giáo trong tay rơi xuống đất, máu tươi phun ra từ miệng, bay về phía sau hơn mười bước, rơi xuống tuyết.
Trong và ngoài vòng đá, tướng sĩ hai quân đều chết lặng khi tận mắt nhìn thấy hắn ta như sơn như nhạc một kiếm chém giết Từ Mật.
Đợi quân lính Hoa Triều kịp phản ứng, Vệ Chiêu đã xoay người rút lui, như bóng chim hồng nhạn lướt qua, từ đầu vai cung thủ nhanh chóng bước qua, trở về đội hình tiên phong.
Quân tiên phong vốn đã được huấn luyện bài bản, giơ tấm khiên lên, che chở Vệ Chiêu trở lại vòng đá.
Lúc này, tộc Nguyệt Lạc ẩn sau vòng đá mới phát ra tiếng hoan hô như sấm, mà sĩ khí của quân lính Hoa Triều lại sa sút, lặng lẽ rút lui.
Vệ Chiêu kiêu ngạo đứng trên vòng đá, đeo kiếm sau lưng, liếc nhìn trận địa của quân địch, quát: "Gian tặc Vương Lãng, người tộc Nguyệt Lạc ta sẽ huyết chiến đến cùng, thề rửa sạch nhục nhã trước đó!" Hắn ta nhận lấy cung tên Tô Nhan đưa lên, tên như sao băng, cắt ngang bầu trời, nhắm thẳng vào cờ chỉ huy của Vương Lãng.
Sắc mặt Vương Lãng khẽ biến, đột nhiên tay phải đánh vào cột cờ, cột cờ dời ra mấy thước về phía bên phải, mũi tên bạch linh từ bên trái cột cờ lao tới kèm theo tiếng gió rít qua, binh lính phía sau cờ chỉ huy sợ hãi lần lượt cúi đầu.
Vương Lãng nhìn chằm chằm thân ảnh màu trắng kiêu ngạo kia một hồi, khẽ mỉm cười: "Thôi được, trước tiên để cho ngươi đắc ý hai ngày!".
Y vung tay lên: "Rút quân!"Vệ Chiêu từ trên vòng đá nhảy xuống, ánh mắt người tộc Nguyệt Lạc nhìn hắn ta như tôn sùng một thiên thần.
Trên tà áo trắng của hắn ta vết máu loang lổ, máu nhuộm trên áo đều là máu của quân địch, vết máu này khiến cho người trong tộc Nguyệt Lạc phấn chấn không thôi.
Vệ Chiêu đưa cung tên cho Tô Nhan, nói với Đại Đô Sứ Hồng Dạ: "Đoán chừng sau đêm sau Vương Lãng sẽ lặng lẽ rút quân chủ lực chạy tới Phi Hạc Hạp, chỉ đợi hắn vừa động, chúng ta cũng xuất phát."
Đại Đô Ti gật đầu, Vệ Chiêu lại quay sang Nhị Đô Ti: "Vương Lãng chắc chắn sẽ lưu một ít binh lính ở chỗ này phô trương thanh thế, ngươi cũng lưu một ít người để đối phó, đêm mùng tám những người còn lại đều chạy tới thác Lạc Phượng, cùng Đại Đô Ti ngăn chặn Vương Lãng."