Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 212 - Chương 212: Lựa Chọn Sinh Tử (3)

Chương 212: Lựa chọn sinh tử (3)

Lúc này ánh rạng đông chiếu sáng, nàng thấy rõ mình đã chạy tới một vách núi, dưới vách núi là khe núi thật sâu.

Giang Từ suy nghĩ một chút, tháo giày trên chân thả xuống.

Sắp tuyết đọng bên vách núi biến thành dấu hiệu trơn trượt.

Từ bên trong tay nải trên lưng lấy ra dây thừng đã chuẩn bị, ném ra xa, quấn lên một gốc cây đại thụ bên cạnh vách núi, hai tay dùng sức, mượn lực của dây thừng bay nghiêng lên thân cây, rồi ném dây thừng ra xa một gốc cây đại thụ khác.

Cứ như thế nhảy nhót giữa cây cối, đến khi kiệt sức mới xuống sườn núi.

Giang Từ nghỉ ngơi một lúc ở sườn núi, biết chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, đành phải lấy lại tinh thần, đi vào trong rừng rậm.

Trong rừng rậm, tuyết cao không tới đầu gối, giày cao cổ Giang Từ đã tháo ra, chỉ còn lại một đôi giày thêu mỏng manh, nước tuyết từ trong giày thấm vào, hai chân nàng dần cảm thấy tê dại, cũng chỉ đành cắn răng tiếp tục đi về hướng bắc.

Màn đêm buông xuống, bốn phía núi cao trùng điệp ở trong bóng đêm mơ hồ không rõ, gió rít qua tai, tựa như quỷ khóc sói tru, nàng không khỏi có chút sợ hãi, chà xát hỏa chiết tử để châm lửa, tìm đến một đống củi khô, đốt lên đống lửa, mới cảm thấy hơi an tâm.

- Giải thích, người Trung Quốc thời xưa gọi "hỏa chiết tử" là một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy.

Dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống.

Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên.

Hết giải thích.

Đêm nay, nàng dựa vào tảng đá lớn bên đống lửa mà ngủ.

Bởi vì nghe Tuyết Nhạt từng nói, tháng này ở núi Nguyệt Lạc thường có báo hoang lui tới, trong lòng sợ hãi, nên ngủ không ngon giấc, tỉnh dậy mấy lần, thấy đống lửa sắp tắt, lại nhặt củi khô một lần nữa, đợi trời tờ mờ sáng, ăn xong một cái bánh lớn rồi lên đường.

Như vậy được hai ngày, lúc hoàng hôn, Giang Từ chạy tới bờ sông Đồng Phong.

Hai bên bờ sông Đồng Phong, tuyết trắng xóa, nhưng bởi vì đã vào tháng giêng, băng đóng trên sông đã bắt đầu tan rã, khối băng lớn chậm rãi di chuyển trên mặt sông, ý định băng qua mặt sông của Giang Từ đã tan biến.

Bất đắc dĩ, nàng đành phải dọc theo bờ sông mà đi.

Đi không xa, ánh mắt nàng chợt sáng, nhìn thấy phía trước có một cây cầu treo, như cầu vồng sau cơn mưa, bay giữa phía bắc và phía nam sông Đồng Phong.

Trên cầu cáp treo làm lan can, có tấm ván gỗ trải ngang, gió lạnh thổi qua, cầu treo nhẹ nhàng đung đưa.

Giang Từ mừng rỡ, chạy như bay lên cầu treo.

Nàng không cúi đầu nhìn cảnh tượng đáng sợ dưới cầu những tảng băng tích tụ lâu ngày di chuyển theo nước sông, vận chuyển khinh công, dọc theo lan can làm bằng trúc vững bước băng qua, cuối cùng tới phía bắc sông Đồng Phong.

Lúc này sắc trời đã tối, Giang Từ đi qua sông Đồng Phong, lập tức an tâm một chút, đang muốn đốt lửa trại, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng người, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng leo lên một gốc cây đại thụ bên cầu treo, ẩn mình ở trong tán cây.

Không bao lâu, tiếng người càng lớn, xen lẫn tiếng áo giáp và vũ khí nhẹ nhàng cọ xát, âm thanh càng lớn dần, giống như có hơn vạn binh lính đang tụ tập trong rừng rậm bên bờ sông Đồng Phong Hà Bắc.

Giang Từ hoảng sợ, ban đầu tưởng Vệ Chiêu phái binh tới truy bắt mình, nhưng suy nghĩ lại, cho dù Vệ Chiêu muốn truy bắt mình, cũng không có khả năng huy động nhiều quân lính như vậy, nên đè nén hoảng sợ, ẩn mình trên ngọn cây, nhìn về phía dưới tàng cây.

Một lúc sau, tiếng người dần rõ ràng, một người có giọng nói dõng dạc quát lên: "Đổng phó tướng có lệnh, tất cả tập trung tại chỗ nghỉ ngơi dùng lương thực!"Hơn trăm người ngồi dưới gốc cây cách nơi ẩn náu của Giang Từ không xa, dùng lương khô và bắt đầu nói chuyện phiếm."

Cuối cùng cũng thuận lợi chạy tới ghềnh Hổ Khiêu này, đêm nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai chờ Tiêu Vô Hà vừa đến, chúng ta có thể có một trận ác chiến."

Một người hình như là Đổng phó tướng, cũng là người cầm đầu ngàn vạn binh lính này."

Đúng vậy, Tinh Nguyệt giáo chủ cũng không phải người ăn chay, lại dẫn theo hai vạn binh lính, tuy nói chúng ta bố trí mai phục ở đây, cũng không biết có thể thuận lợi bắt hắn ta hay không."

Một người cười nói: "Tiêu Vô Hà hắn ta có lợi hại hơn nữa thì sao, chúng ta có lợi thế về địa hình, chỉ đợi hắn ta vừa qua sông, lập tức chặt đứt cầu treo, hắn ta muốn trốn cũng không có chỗ trốn!""Ngô Thiên Hộ nói đúng, chúng ta chỉ cần có thể bao vây hắn ta ở ghềnh Hổ Khiêu này trước, đợi Vương tướng quân tiêu diệt toàn bộ người tộc Nguyệt Lạc ở thác Lạc Phượng, chắc chắn sẽ quay lại giúp chúng ta, khi đó dù hắn ta mọc cánh cũng trốn không thoát!"

Bình Luận (0)
Comment