Thôi Lượng có mặt mũi sáng sủa, giọng nói ôn tồn dễ nghe, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhẹ nhàng, trông rất là dễ mến.
Giang Từ vốn là người dễ gần, chỉ qua hơn mười ngày, hai người đã trở nên thân thiết như bạn lâu năm, nói chuyện với nhau cũng thập phần hợp ý.
Hôm nay giờ Tuất, trời đã tối đen, Giang Từ chán chường cả ngày, cảm thấy vô cùng nhàm chán, thấy bím tóc của An Hoa hơi lỏng lẻo, liền kéo nàng lại, muốn trang điểm cho nàng.
An Hoa cố gắng né tránh, nhưng vẫn bị Giang Từ bắt được, không còn cách nào, đành phải cười khổ để Giang Từ chải mái tóc dài của mình thành hình hai cái sừng trâu giống như các tiểu hài nhi vẫn hay thường buộc.
Thấy Giang Từ còn định vẽ lông mày cho mình, nàng vội vàng nhảy ra cửa, bảo dù chết cũng không chịu để Giang Từ cầm bút kẻ chân mày cho nàng.
Giang Từ bị làm cho sửng sốt một chốc, thở dài một tiếng, ôm gương tự xem, một lát sau thở dài: "Ai dà, ta đã gầy đi nhiều như vậy!"An Hoa dựa lưng vào cửa, cười nói: "Giang cô nương trời sinh đã xinh đẹp, chờ thân thể cô nương khỏe lại, tự sẽ đẹp như trước đây."
Giang Từ thấy bàn trang điểm đầy đủ son bột nước, bỗng nhiên hứng thú, nhớ lại cảnh sư tỷ trang điểm, thoa nhẹ son phấn, vẽ lông mày, thoa son môi.
An Hoa vốn tựa người vào cạnh cửa, dần dần đứng thẳng, sau đó nhịn không được tiến lại gần, nhìn kỹ khuôn mặt đã trang điểm của Giang Từ, tấm tắc lắc đầu: "Giang cô nương trang điểm như vậy thật sự làm người ta phải kinh ngạc."
Giang Từ chờ nàng tiến tới gần, nhảy lên một cái, lau son dính trên tay lên gò má nàng, An Hoa kinh hô một tiếng, cười to chạy ra ngoài.
Giang Từ đuổi theo, vừa mới chạy ra khỏi cửa, đã đụng phải một người.
Nàng chỉ lo đuổi theo An Hoa, thân thể vừa mới khỏi bệnh, hư hư nhược nhược, bước chân lảo đảo đâm thẳng vào ngực người đối diện.
Trán đập vào cằm người ấy, "A" một tiếng, tay vô thức chống về phía trước, son đỏ trên môi đã lau hết lên ngực người ấy.
Chưa kịp đứng vững, Giang Từ đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người đối phương cùng với mùi hương nhẹ nhàng của hoa cúc, nàng dùng sức hít mũi một cái, la lên: "Cua lớn ở hồ Bình Dương."
Trong lúc nàng đang kêu lên, từ phía xa An Hoa mang theo âm thanh sợ hãi chạy đến: "Tướng gia!"Nàng ngẩng đầu lên, đối diện với một cặp mắt thâm thúy cùng nụ cười nhạt.
Là tả tướng Bùi Diễm nàng từng gặp tại Trường Phong sơn trang, lúc này hắn đang mặc áo gấm Hạo Bạch Vân, một thân hưu nhàn thoải mái, tay phải nhẹ nhàng vươn ra, mỉm cười nói: "Đúng vậy, là cua lớn trong hồ Bình Dương."
Giang Từ đứng thẳng người, ánh mắt vừa đúng lúc rơi vào trước ngực Bùi Diễm.
Trước đó để tránh bị ngã, nàng đã chống tay vào và để lại dấu son lên vạt áo trước ngực hắn, hình dạng vệt son giống như một con cua đang vùng vẫy, rất hợp với câu nói ban nãy của hắn.
Nàng sửng sốt, xoay lại cười ha hả, không nhịn được mà vươn tay ra chỉ vào ngực Bùi Diễm.
Bùi Diễm cúi đầu nhìn xuống, hiểu được, cũng không thể nhịn được cười, lắc đầu nói: "Vừa nãy cùng bằng hữu uống rượu hoa cúc, ăn cua ở hồ Bình Dương nhưng lại không mang đến cho Giang cô nương mấy con, thật là có lỗi."
Giang Từ dừng cười, nhưng mắt vẫn híp lại nhìn Bùi Diễm, không nói không rằng.
Bùi Diễm từ đáy mắt nàng nhìn thấy ba chữ "Con cua lớn" cũng không tức giận, nụ cười càng thêm ôn hòa, ưu nhã: "Giang cô nương không muốn mời ta vào ngồi một chút sao? Hay là giận ta không mang theo cua đến để xin lỗi nàng?"Giang Từ ngẩng đầu lên, hừ nhẹ một tiếng, bước vào phòng, thân ảnh linh hoạt, Bùi Diễm đang nhìn con ngươi đen nhánh của nàng.
Trong đôi mắt đen láy như ánh lên sự nghịch ngợm và kiêu ngạo với hắn."
Giang cô nương ở đây liệu đã quen chưa?" Bùi Diễm thong thả bước vào trong phòng.
Giang Từ ngồi xuống trước bàn, cũng không nhìn hắn, thu son phấn vào hộp gỗ lê, trong lòng lặp đi lặp lại: Con cua lớn, con cua chết tiệt, làm ta bị thương, sai người theo dõi ta, để nha đầu kia thăm dò lời nói của ta, điều tra chuyện của ta, lại còn ở tỏ ra dáng vẻ tốt bụng, để cho ngươi mỗi ngày làm con cua lớn, để cho người khác cùng uống rượu.
Trong lòng nàng đầy oán trách nhưng trên mặt lại thản nhiên nói: "Làm phiền tướng gia nhớ mong, một người con gái bình dân như ta, thực sự không dám nhận."
Bùi Diễm chắp tay sau lưng dạo một vòng trong phòng, quay người, thấy Giang Từ đang nằm trên bàn, hai má hồng như hoa đào sau mưa, tay phải trắng nõn như củ hành non mùa xuân, đang gõ lộc cộc lên bàn.
Hắn càng nghi ngờ, liền đi tới trước bàn, nhẹ nhàng vén vạt áo, ngồi đối diện với Giang Từ, mỉm cười nói: "Giang cô nương, đêm đó là ta vội vàng, chưa nhìn rõ người đã đánh quá mạnh, làm cô nương bị thương nặng, thực sự là áy náy."