"Con đường đá kia, là khi xây dựng lại Nhạn Quan trấn năm xưa, từ trên núi lấy đá vận chuyển xuống mà còn lưu lại."
Đằng Thụy nói: "Nhưng đó không thể nắm chắc được phần thắng nhiều hơn so với sông Quyên Thủy.
Khi đó rất nhiều người biết về con đường đá đó, tính toán thời gian, cho đến bây giờ chắc chắn vẫn còn nhiều người vẫn còn sống, ta cũng khó có thể đảm bảo rằng những thợ chạm đá ở các làng gần đó không biết đến cái thạch động này."
Vũ Văn Cảnh Luân trầm tư : "Con đường đá chật hẹp, ngựa không thể trực tiếp đi qua được .
Cho dù có gửi quân Phi Lang tấn công vào Nhạn Quan, cũng đoán chừng sẽ khó có thể mở cửa quan được."
Dịch Hàn gật đầu: "Lần này kỵ binh không thể vượt qua, thủ hạ dưới trướng của Vương Lãng cũng rất nhiều, chúng ta không thể lỗ mãng."
Vũ Văn Cảnh Luân và Dịch Hàn đồng thời lâm vào trầm tư, chỉ có Đằng Thụy không ngừng cười.
Một cơn gió thổi mở rèm trướng, bay vào trong trướng, ánh nến lung linh chớp lòe.
Vũ Văn Cảnh Luân đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Đằng Thụy, trong nháy mắt dường như đã hiểu , hai người nhìn nhau không khỏi bật cười.
Trận chiến trấn thủ biên quan diễn ra mấy ngày, quân lính Hoàn quốc chia nhỏ ra làm mấy chục đội quân lần lượt công thành, ngày đêm không ngừng nghỉ, phát động tấn công như thủy triều về hướng "Triệu tiễn, cường nỏ, thang mây, lâu xe tề chiến, kèn lệnh" từng trận từng thời khắc vang vọng, Nhạn Quan bên trong lẫn ngoài người chết nhiều vô số.
Vương Lãng nổi danh là một nho tướng, làm việc ổn trọng, lại nhiều năm thủ vững thành Trường Nhạc, riêng ở mãng thủ thành này lại có một đạo kinh nghiệm vô cùng dày dặn, đối mặt với sự tiến công liên tiếp của Hoàn Quốc, cũng không hề hoảng loạn.
Bởi vì Vương Lạc biết rằng, dù đội quận của hắn có thể ít hơn về số lượng, nhưng với lợi thế địa hình , chỉ cần kéo dài thêm thời gian , đội quân Hoàn quốc không thu được kết quả sẽ trở nên mệt mỏi, chán nản và có khả năng sẽ tạo ra cơ hội cho đội quân Hoa triều phản công.
Khi tiếng trống chiến tranh vang dội, Vương Lãng vẫn còn đang suy nghĩ về một số vấn đề quan trọng.
Thấy Điền Sách tiến vào, ông nói chậm rãi: "Điền phó tướng."
"Có mạt tướng."
Vương Lãng nói: "Còn chưa tìm được người quen thuộc với địa hình sao?""Đang tìm kiếm, nhưng những người trong thôn gần đó đều đã chạy về phía nam để tránh chiến sự.
Nhưng nếu cứ tiếp tục thủ như vậy, quân ta không nói đến, chính là về lương thực sẽ xảy ra vấn đề."
Vương Lạc cũng chính là nghĩ đến chính là việc này, có chút lo lắng: "Đúng vậy, thủ quan không phải là vấn đề, nhưng lương thực thì không thể kéo dài, nếu triều đình lại không cung cấp thêm lương thảo , quân ta nhất sẽ không trụ được hết tháng này."
Điền Sách tức giận nói : "Những kẻ ở Hoàn quốc kia thật là quá vô liêm sỉ, họ tấn công bất ngờ, chúng ta đã phải rút lui một cách vội vã.
Thậm chí kho lương cũng không kịp đốt, lại vô tình giúp cho bọn chúng được lợi."
Vương Lãng thở dài: "Năm nay các kho lúa ở khắp nơi đều có vấn đề, triều đình dù đã thu lúa, nhưng phần lớn đã được vận chuyển tới chỗ Ninh tướng quân ở sông Tiểu Kính, không ngờ thủy quân của Hoàn lại đến nhanh như vậy, chúng ta chỉ sợ phải chống trở lại một thời gian."
"Nếu đến cuối tháng vẫn không có lương thực, thì làm sao bây giờ?"Vương Lãng lắc đầu, không nói gì thêm.
Cuộc chiến công thành và phòng thủ vẫn đang diễn ra quyết liệt, Vương Lãng lại càng thêm lo lắng, sau mấy ngày gửi thư cầu xin cung cấp lương thực, vẫn chưa thấy lương thực đến.
Các tướng sĩ đã giảm từ ba bữa một ngày xuống còn hai bữa, mà lượng thức ăn cung cấp cũng giảm đi một nửa, mọi người mặc dù không dám nói gì trước mặt ông, nhưng tinh thần rõ ràng đã suy giảm hơn một nửa.
Thiếu y thiếu dược cũng là một vấn đề lớn, thương binh càng ngày càng nhiều, thi thể quân lính có khi xử lý không kịp, lại gặp mùa xuân, đã có hơn mấy chục người mắc bệnh dịch, nếu không phải Điền Sách trong quân phát hiện kịp thời, hậu quả thật sự là không dám nghĩ đến.
Điền Sách tiến vào, thấy trong bát Vương Lãng chỉ có rau xanh, khẽ thở dài: "Tướng quân phải bảo trọng thân thể, tuy nói cùng cam cộng khổ với binh lính, nhưng ngài tuyệt đối không thể ngã xuống."
Vương Lãng cũng không trả lời, nhanh chóng ăn xong, đang tính đứng dậy thì Thiên Hộ Hạ Lợi bước nhanh vào: "Tướng quân, tìm được thôn dân quen thuộc địa hình rồi!""Ồ?.
! Mời vào."
Ông lão râu tóc bạc trắng, mặc trang phục nông phu tiến vào đang định hành lễ, Vương Lãng định tiến lên đỡ lấy hắn, ông lão hoảng sợ càng lùi về sau, nhất thời nói không nên lời.
Vương Lãng cẩn thận quan sát, mỉm cười nói: "Lão trượng là thợ đá?"Ông lão run rẩy đáp: "Tướng quân thực sự có đôi mắt tinh tường."
"Cánh tay phải của ngài to và khỏe hơn cánh tay trái rất nhiều, phần lòng bàn tay có nhiều vết chai.
Làn da của ngài cũng như là thường xuyên tiếp xúc với nắng mặt trời.
Ta đoán, ngài rất có thể là một thợ làm đá."