Giang Từ nhìn chằm chằm vào mắt hắn mà cười nhạt, hô hấp của nàng dần trở nên nặng nề.
Cuối cùng, nàng chậm rãi mở miệng: "Tướng gia, ngài vì cứu ta nên mới bị thương sao?"Bùi Diễm quay đầu lại, im lặng nhìn nàng, sau một hồi lâu mới mỉm cười nói: "Ta vốn có thể tránh khỏi một kiếm đó, nhưng nếu ta không bị thương, có một số việc sẽ khó xử lý."
Giang Từ cười một tiếng: "Quả nhiên là vậy."
Thấy trong nụ cười của Giang Từ ẩn chứa ý trào phúng, Bùi Diễm lạnh giọng nói: "Ngươi đã hỏi ta những điều này thì ta cũng muốn hỏi ngươi một câu: Tại sao ngươi lại giúp Tam Lang lừa gạt ta?"Giang Từ trầm mặc không đáp, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nghiêng người về một bên, thấp giọng nói: "Tướng gia, mời."
Ánh mắt sắc bén của Bùi Diễm dừng lại trên người nàng chốc lát, hừ nhẹ một tiếng, tay áo vẩy nhẹ.
hắn từ từ bước đi từ bên cạnh Giang Từ, bước chân không nhanh cũng không chậm, thái độ nhàn nhã.
Giang Từ im lặng theo sau hắn, từng bước một, bước lên tầng sáu rồi lại tiếp tục hướng về tầng bảy.
Trong không gian tĩnh lặng của tháp, Giang Từ lắng nghe tiếng bước chân của mình, cảm nhận một luồng hơi ấm mỏng manh từ người đang đứng trước mặt.
Bốn phía, bóng đêm yên bình cùng ánh sáng nhạt nhòa xen kẽ, làm cho nàng có cảm giác như đang bước trên những đám mây, ung dung phiêu đãng trong nỗi niềm vô tận.
Tại giây phút này, nàng cảm thấy dù bản thân cách người kia chỉ gang tấc, nhưng lại như cách xa vạn dặm trùng dương.
Đôi mày đang nhíu chặt của Bùi Diễm cũng dần dãn ra, nụ cười trên mặt càng thêm ôn tồn, cuối cùng dừng lại tại cầu thang của tầng thứ bảy, cười nói: "Tam Lang thật khéo chọn chỗ!"Tháp Bảo Ly, tầng thứ bảy.
Vệ Chiêu đứng dưới cửa sổ quan sát, ánh sao chiếu lên tà áo trắng của hắn ta, phản xạ lại ánh sáng yếu ớt, đầy lạnh lẽo cùng cô tịch.
Gió đêm thổi qua cửa sổ, tà áo trắng bay phấp phới.
Hắn ta thong thả quay người, khóe miệng khẽ nhếch, thanh âm bình tĩnh, nhàn nhạt lên tiếng: "Không thể tiếp đón, làm chậm trễ Thiếu Quân."
Hai người đều mỉm cười, ánh mắt chạm nhau, nhưng không ai tiến lên thêm bước nào.
Giang Từ chậm rãi bước lên, yên lặng nhìn cả hai.
Bên ngoài cửa sổ, ánh sao nhạt nhòa; trong tháp, ánh nến mờ ảo; phía sau, là bóng đêm tịch mịch giữa cầu thang.
Hai người đang đứng trước mắt, một người có đôi mắt trong trẻo, phong độ ưa nhìn, người kia đôi mắt rạng rỡ, cao ngạo, tự phụ; bọn họ tươi cười chào đón, nhưng trong lòng đang ẩn chứa nhiều mưu toan.
Kết quả, ai sẽ là người bị tính kế và ai có thể giữ bộ dạng tươi cười này đến cuối cùng?Ánh mắt của nàng dần dần trở nên ảm đạm, bất giác cảm thấy một chút lạnh lẽo.
Nàng đặt hai tay vào trong áo choàng, cất bước đi về phía Vệ Chiêu.
Bùi Diễm và Vệ Chiêu vẫn cười nhìn nhau, ai cũng không dời mắt nhìn về phía Giang Từ.
Giang Từ tiến tới trước mặt Vệ Chiêu, dịu dàng hành lễ, thấp giọng nói: "Tam gia, đa tạ ngài đã chiếu cố ta từ trước đến nay, ta đã tìm hiểu xong, từ biệt tại đây, mong ngài bảo trọng."
Đôi tay Vệ Chiêu chắp sau lưng nhẹ run, nhưng ánh mắt vẫn dán vào Bùi Diễm, ánh sáng trong đôi mắt khẽ chuyển động, thản nhiên: "Vật quy nguyên chủ, không cần nói lời cảm ơn."
Giang Từ cúi mình hành lễ lần nữa, do dự một chút, cúi đầu nói: "Tam gia, nếu ngài có thể trở về, xin hãy trở về sớm đi."
Khoé miệng của Vệ Chiêu có phần cứng lại, Giang Từ đã quay người đi về phía Bùi Diễm.
Ngay khi nụ cười trên khuôn mặt Vệ Chiêu có dấu hiệu cứng lại, Bùi Diễm đã dời mắt sang, ý cười dạt dào, nhìn Giang Từ đang tới gần.
Giang Từ lại cúi mình hành lễ với hắn, khi đứng lên liền đón nhận ánh nhìn của Bùi Diễm, thần sắc bình thản như nước: "Tướng gia, quả thực là ta đã lừa dối ngài, nhưng ngài cũng đã đưa cho ta thuốc độc, đã lừa dối và lợi dụng ta.
Từ nay về sau, chúng ta không còn nợ nhau điều gì nữa.
Mọi chuyện đã kết thúc, ta cũng muốn rời khỏi kinh thành.
Đa tạ tướng gia trước kia đã từng chiếu cố, xin tướng gia bảo trọng."
Bùi Diễm vẫn cười như không có chuyện gì, nhưng con ngươi nhẹ co lại.
Giang Từ nhanh chóng xoay người, mái tóc dài cùng áo choàng đỏ thẫm phất nhẹ trong không trung, như cánh bướm dịu dàng bay lượn, chạy nhanh xuống cầu thang gỗ.
Mặt Vệ Chiêu hơi biến sắc, chân phải vừa nâng lên, trong mắt Bùi Diễm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thân hình phi nhanh, ngăn cản Giang Từ đã chạy tới góc cầu thang, tay phải nhanh chóng duỗi ra, điểm vào vài huyệt đạo của nàng.
Nhìn Giang Từ ngất xỉu trên mặt đất, Bùi Diễm mặt trầm như nước, im lặng một chốc, cúi người, vươn tay phải ra, nhẹ nhàng ấn vào ngực Giang Từ.
Trong khoảnh khắc tay chạm đến áo choàng của nàng, giọng điệu trầm thấp vang lên: "Thiếu Quân."
Bùi Diễm không quay đầu lại, khóe môi nhẹ cong: "Tam lang có điều gì muốn chỉ giáo?"