Vệ Chiêu không nói gì, chờ cho gió đêm thổi vào tháp, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu cười: "Thiếu Quân, ngài nói nhiều như vậy đơn giản cũng chỉ vì muốn ta giúp một tay mà thôi.
Nhưng ngài làm sao có thể chiến thắng trong cảnh tình này? Nếu ngài thắng, làm sao có thể mang lại cơ hội sống cho Nguyệt Lạc của ta?"Bùi Diễm nhìn hắn ta thật sâu, cười nhạt: "Ta không cố ý nịnh nọt Tam Lang, nếu Tam Lang sẵn lòng tương trợ, trận chiến này, ta chắc chắn sẽ thắng."
Vệ Chiêu hơi khom người, vẻ mặt không vui: "Thiếu Quân đánh giá quá cao, Vệ Chiêu vốn chỉ là một lộng thần, sợ mình không có bản lĩnh này."
Bùi Diễm nghiêm mặt: "Tam Lang, mặc kệ người trong thiên hạ nhìn ngài thế nào, nhưng trong lòng ta, ngài chính là một hán tử đỉnh thiên lập địa, đủ sức cạnh tranh cao thấp với ta! Nếu không phải như vậy, tại sao ta lại muốn hợp tác với ngài?"Vệ Chiêu nhắm mắt lại, thong thả nói: "Thiếu Quân, ngài có mưu đồ gì, ta đều rất rõ ràng.
Nếu ta giúp ngài, ngài sẽ nắm giữ binh nghiệp trong tay, mọi kế hoạch sẽ thành công, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ thu phục được Nguyệt Lạc của bọn ta.
Giữa ngài và ta, cuối cùng cũng khó tránh được một trận chiến, vậy tại sao bây giờ ta phải giúp một cường địch như ngài lên ngôi?"Bùi Diễm nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói chân thành: "Tam Lang, trước mặt chân nhân chúng ta không nên nói dối, làm địch hay bạn, đều vì lợi ích.
Thực ra, triều đình ép buộc Nguyệt Lạc tiến cống, nô dịch tộc của ngài, đó là cái được không bù được cái mất.
Không chỉ mất đi lòng trung thành của Nguyệt Lạc, mà còn phải gánh vác việc điều động quân lực lớn tại Trường Nhạc, tốn kém lương thảo và quân lực.
Nếu ta kiểm soát triều đình, với kế hoạch dài hạn của triều đình, ta chắc chắn sẽ bãi bỏ việc nô dịch cho bộ tộc của ngài, ra lệnh cấm việc tiến cống những đứa trẻ và ca cơ, nghiêm cấm quan dân lén buôn bán, đặt ra điều luật.
Không biết như vậy, Tam Lang có hài lòng không?"Vệ Chiêu vẫn nhắm mắt, không hề mở ra, chỉ thấy mí mắt đang nhẹ nhàng rung động.
Bùi Diễm thả lỏng cơ thể, dựa lưng vào ghế và nhìn Vệ Chiêu một lúc lâu.
Trong tháp yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông đồng vang vọng."
Bịch".
Một tiếng rất nhẹ vang lên, một con chim lướt qua và đậu lên cửa sổ.
Có lẽ chim nhận ra có người trong tháp, lại vỗ cánh bay đi.
Khi Vệ Chiêu mở mắt, đối diện với ánh mắt mỉm cười của Bùi Diễm.
Hắn ta mỉm cười, chậm rãi nói: "Điều kiện mà Thiếu Quân đưa ra thực sự hấp dẫn, nhưng ta không biết, làm thế nào mới có thể tin vào lời của thiếu quân?"Bùi Diễm nhìn Vệ Chiêu với ánh mắt sắc bén: "Ta đã thành tâm muốn hợp tác với Tam Lang thì đương nhiên cũng nghĩ tới làm thế nào mới có thể lấy được sự tín nhiệm của ngài."
Từ trong áo, hắn từ từ lấy ra một bó tơ lựa, đặt lên bàn đá, lại chậm rãi giao cho Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu liếc nhìn Bùi Diễm, như không để ý, cầm lấy tơ lụa và từ từ mở ra.
Nụ cười trên mặt hắn ta dần thu lại, trầm ngâm không nói.
Bùi Diễm thả lỏng mình, uống một ngụm trà, thấy Vệ Chiêu vẫn không nói, nhẹ nhàng mỉm cười: "Tam Lang cũng biết, tự ý ban bố pháp lệnh chính là phạm phải đại tội diệt tộc.
Hôm nay ta đã đem pháp lệnh loại bỏ hết thảy lao dịch của Nguyệt Lạc, tiến cống nạp ca cơ giao cho tam lang.
Nếu sau này ta làm nên đại nghiệp, đây sẽ là quốc sách đầu tiên mà Bùi Diễm ta thực thi, tuyệt đối không nuốt lời."
Thấy Vệ Chiêu vẫn không nói gì, Bùi Diễm từ trong tay áo lấy ra con dấu ngọc, nói: "Tam Lang có chuẩn bị bút mực không?"Vệ Chiêu im lặng một lúc rồi từ từ đứng dậy, lấy bút mực từ trong hộp cờ ra, chậm rãi quay về trước bàn.
Bùi Diễm ngẩng đầu, hai người nhìn nhau một lát, nụ cười trên môi Vệ Chiêu ngày càng đậm, tự nhiên ngồi xuống, thân hình hơi nghiêng, cánh tay phải gác lên lưng ghế, ung dung nói: "Nếu đã như vậy thì phiền Thiếu Quân chỉ dẫn cho ta, muốn ta giúp đỡ ngài như thế nào?"Bùi Diễm mỉm cười, tay dùng sức ấn mạnh, ngọc chương in dấu sâu trên tơ lụa.
Dưới bóng đêm, mặt hồ phản chiếu ánh sáng mờ ảo.
Bùi Diễm ôm Giang Từ, người vẫn đang trong tình trạng mê man, đi đến bờ hồ, tay phải che trước miệng, phát ra tiếng kêu như hạc, không lâu sau, một chiếc thuyền trang trí đẹp mắt từ phía đông của hồ dần tiến lại gần.
Trên đảo nhỏ giữa lòng hồ, trong Tháp Bảo Ly, bóng trắng đứng yên lặng trước cửa sổ, nhìn theo chiếc thuyền trôi dần xa, chậm rãi khép đôi mắt lại.
Hai tay chắp sau lưng, mười ngón tay dường như có điều gì mất mát.
Hắn từ từ vươn tay phải ra, chỉ có gió lạnh thổi qua đốt tay.
Ngón tay khép lại, nhưng không thể bắt lấy được gì.
Khi thuyền đến gần, Bùi Diễm ôm lấy Giang Từ, lặng lẽ leo lên đuôi thuyền không người, gõ nhẹ vào cửa sổ tầng hai của thuyền họa.
Sấu Vân khẽ mở cửa sổ, Bùi Diễm nhẹ nhàng bước vào.
Sấu Vân cười nhẹ, đóng cửa sổ lại, chuẩn bị nói chuyện nhưng khi nhìn thấy Giang Từ trong vòng tay của Bùi Diễm, nụ cười của nàng ta dần tắt.