Giáo úy kia tiến lại, nhìn Giang Từ từ trên xuống dưới một vài lần, rồi quay đầu lại cười nói: "Các huynh đệ, nhìn xem, trong kỵ quân của Trường Phong, còn có loại hàng này nữa!"Nhóm binh lính cười ồ lên, tiến lại vây quanh Giang Từ vào giữ, trong miệng không ngừng thốt ra những lời tục tĩu."
Đúng vậy, so với vài đứa trong doanh trướng chúng ta còn muốn đẹp hơn."
"Nhìn da thịt mềm mịn này đi, chắc là mới gia nhập quân đội rồi , không biết đã từng bị quân Trường Phong 'cưỡi' hay chưa?""Nghĩ không ra, kỵ sĩ Trường Phong được mệnh danh là quân kỷ nghiêm minh, không nghĩ rằng cũng có người có đam mê này!""Đúng vậy, bọn họ còn dám xem thường quân Tây Hồ của chúng ta, dựa vào cái gì chứ!"Có người còn ngang nhiên đưa tay sờ gò má của Giang Từ: "Tiểu tử, Ninh tướng quân nhà ngươi bị thương, có phải là do ngươi hay không, làm hắn lao động quá độ, mới không kịp tránh đi mũi tên kia của Bạc Vân Sơn?! Hắn bị thương rồi, vậy thì để đại gia đây tới chơi với ngươi đi."
Giang Từ cảm thấy tình hình không tốt, những ngày gần đây trong doanh trại, nàng cũng nghe Tiểu Thiên và mọi người tán gẫu, biết rằng nơi này còn có một số quân Hà Tây rất cao to.
Do quân Hà Tây và quân Trường Phong từ trước tới giờ luôn xung đột, sau khi Cao Thành được triệu về kinh thành, Ninh tướng quân đã điều quân Hà Tây còn lại đến phía nam Hà Kính, để tránh gây rối nơi này.
Nhưng vẫn có một số binh sĩ Hà Tây do thương tích chưa lành đã ở lại, có vẻ như những người trong trại y tế có dấu 'Quý' này chính là binh lính còn lại của quân Hà Tây.
Nàng vội vàng né tránh, lại bị đám binh lính tiếp tục vây ở giữa, trong đám những thương binh này, còn có mấy võ nghệ khá cao cường, Giang Từ cho dù lén vận công để trốn thoát, cũng không phá nổi vòng vây của bọn họ.
Thấy dáng vẻ nàng chật vật, đám quân binh Hà Tây lại càng đắc ý, trong miệng dơ bẩn nói, cực kỳ hạ lưu, Giang Từ nổi giận nói: "Các ngươi làm vậy là vi phạm quân kỷ, không sợ quân pháp Ninh tướng quân nghiêm trị sao?"Giáo úy kia cười ha ha, giễu cợt nói: "Ninh tướng quân?! Ninh tướng quân của ngươi, lúc này chẳng khác nào Nê Bồ Tát qua sông, tự thân mình còn không thể tự lo được.
Ngưu Tị Sơn này sắp không thể giữ vững được nữa , tới lúc đó hắn đã mất mạng, còn ai có thời gian rảnh mà đến quản chúng ta theo quân pháp nữa đây?""Đúng vậy, tiểu tử Trần An kia khẳng định không giữ nổi Ngưu Tị Sơn, còn cố làm ra vẻ huyền bí gì đó, nói Bùi Diễm đã gia nhập vào quân đội, đơn thuần là để tạo cho lòng quân bất an, khiến cho Bạc Vân Sơn không dám tấn công.
Nếu Bùi Diễm đã đến, tại sao lại không xuất hiện?""Nói đúng! Hắn sống chết không rõ, dựa vào cái gì bảo chúng ta cũng phải chờ chết ở chỗ này!""Du đại ca, chúng ta không thể chờ chết ở đây, chúng ta phải đi tới kinh thành, tiếp tục đi theo Cao tướng quân!""Đúng, chúng ta phải đến kinh thành, Ninh Kiếm Du dựa vào cái gì mà không cho phép chúng ta rời đi?"Du giáo úy khoát tay bảo mọi người im lặng.
Hắn từng bước đi về phía Giang Từ, Giang Từ từng bước lùi về phía sau, nàng lại bị đám thương binh này vây quanh.
Mắt thấy bàn tay của Du giáo úy kia muốn sờ lên gò má của mình, nàng cuối cùng nhịn không được tức giận quát một tiếng, hai quyền đánh ra.
Du giáo úy cười hề hề, thân hình lắc lư trái phải để tránh né, né được quyền thứ nhất của Giang Từ.
Cứ tiếp tục như vậy , đợi Giang Từ hơi kiệt sức, hắn đột nhiên tung quyền phải ra, quyền ảnh mang theo kình phong, ép cho Giang Từ nhanh chóng lui về phía sau, sau lưng nàng vẫn còn vây quanh mấy tên binh sĩ.
Một trong số họ đột nhiên giơ chân, khiến Giang Từ mất thăng bằng và bị Du giáo úy đánh trúng vào trán, ngã xuống ngửa mặt.
Du úy cười lạnh ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, tay phải chậm rãi vươn tới trước ngực nàng."
Dừng tay!" Thanh âm lạnh lùng từ cửa trướng truyền đến.
Du giáo úy không đứng lên, quay đầu nhìn qua, thong thả nói: "Huynh đệ, không thấy đại ca của các ngươi đang tìm vui vẻ sao?"Giang Từ nhìn thấy một người hộ vệ Trường Phong đứng ở cửa trại, nhận ra đó là Từ Viêm, người thường xuyên đi theo Bùi Diễm, nàng xem như đã gặp được cứu tinh, vội vàng đứng dậy.
Du giáo úy lại vung quyền phải để ngăn nàng lại.
Từ Viêm lạnh lùng nói: "Thả người ra!"Du giáo úy chậm rãi xoay người nói : "Ngươi tính là gì, dám làm hỏng chuyện tốt của đại gia ta?!"Từ Viêm lấy từ bên hông ra một khối lệnh bài: "Trường Phong vệ Từ Viêm."
Du giáo úy nhìn lệnh bài một chút, cười khoái trí: "Các huynh đệ, các ngươi thấy hắn nói đùa như vậy có vui không hả , hắn chỉ là một tiểu hộ vệ thấp kém Trường Phong vệ, cũng dám tới quản giáo úy của Hà Tây quân ta!"Thương binh của quân Hà Tây đồng loạt cười to, lời nói này của bọn hắn đã làm mất hết mức độ uy tín của Trường Phong vệ.
Từ Viêm nhẫn nhịn không được nữa, đành lạnh lùng đáp: "Các ngươi đang vi phạm quân quy, dù cấp quân của ta thấp hơn ngươi, cũng có thẩm quyền quản lý.