Trăng đã lên giữa trời, trong trại quân của Hoàn Quân, ngoại trừ những quân sĩ trực đêm tuần tra, không có người nào đi lại trong doanh trại.
Các tướng sĩ đều ở trong trướng nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho trận chiến vào ngày mai.
Dịch Hàn kéo rèm trại lên, Yến Sương Kiều vội vã đặt quyển sách xuống, đứng dậy, do dự một hồi, cuối cùng thấp giọng nói: "Phụ thân."
Trong lòng Dịch Hàn thầm than, đáp: "Ngươi không cần câu lễ với ta như vậy."
Yến Sương Kiều rót cho hắn chén trà, Dịch Hàn ở trong trướng nhìn hắn một chút, xoay người nói: " Sương Kiều, ngươi vẫn nên nghe lời ta, trở về kinh thành đi."
Yến Sương Kiều cúi đầu, cũng không nói gì.
Thanh âm Dịch Hàn lại thêm nhu hòa: "Sương Kiều, nơi này là chiến trường, ngươi là một cô nương , ở lại đây, cực kỳ bất tiện.
Ta sẽ phái người đưa ngươi về kinh thành, tổ phụ của ngươi, cũng vẫn luôn muốn gặp ngươi một lần."
Yến Sương Kiều nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói : "Ta muốn tìm sư muội của ta."
Dịch Hàn thở dài: "Sư muội, để ta giúp ngươi tìm.
Theo như ngươi nói, nếu nàng hiện tại vẫn còn ở trong tay Bùi Diễm , chỉ cần quân ta có thể đánh bại Bùi Diễm, tự nhiên có thể tìm được nàng trở về.
Nếu nàng không ở trong tay Bùi Diễm, cho dù quân ta một đường xuôi Nam, ta cũng sẽ tìm được nàng."
"Vậy cứ để ta đi theo đại quân đi.
Các ngài đánh giặc là chuyện của các ngài , ta chỉ cầu ngài, giúp ta tìm sư muội về."
Yến Sương Kiều ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Dịch Hàn.
Nhìn vào đôi mắt trong veo giống hệt người kia, trong lòng Dịch Hàn một chút ân hận , thấp giọng nói: "Nếu ngươi đã kiên trì như vậy, ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa, chỉ là tướng sĩ quân ta khác với Hoa triều, đối với nữ tử theo quân tương đối có chút kiêng kỵ, vương gia tuy nể mặt ta để ngươi lưu lại trong quân, ngươi cũng chỉ có thể ở trong trướng, không thể đi ra ngoài đi lại."
Hắn xoay người, lại nói: "Về phần Minh Phi, ta bảo hắn theo ta hành động, thân thủ của hắn không tồi, nếu có thể lập được quân công, ta liền an bài hắn gia nhập Nhất Phẩm Đường, tương lai muốn tái xuất giang hồ, cũng không phải là việc khó gì."
Thấy hắn vén màn trướng lên, Yến Sương Kiều miệng đóng mở vài lần, cuối cùng vẫn nói: "Vết thương của ngài…."
Trong lòng Dịch Hàn có chút ấm áp, mỉm cười nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, sớm đã tốt rồi."
Yến Sương Kiều cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Chiến trường đầy nguy hiểm, ngài hãy cẩn thận."
Dịch Hàn cười một tiếng, bước ra khỏi cửa trại, chỉ cảm thấy tâm hồn như được giải tỏa, quay đầu nhìn thấy Minh Phi tới, vỗ vỗ bả vai của hắn, âm thanh cực nhẹ, đưa vào trong tai Minh Phi: "Tiểu tử, ngươi nghe ta nói, ta mặc kệ ngươi lai lịch thế nào, nếu ngươi thật lòng xem trọng con gái ta, ta liền tặng ngươi vinh hoa phú quý suốt cả cuộc đời này; còn nếu ngươi có tý coi thường nàng, ta cũng sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!"Minh Phi hơi nghiêng người nhìn thẳng Dịch Hàn, bình tĩnh nói: "Vâng, Minh Phi xin ghi nhớ."
Thấy trong trại chỉ huy vẫn còn ánh đèn, Dịch Hàn mỉm cười bước vào.
Vũ Văn Cảnh Luân đang ngồi dưới ánh đèn, nghịch ngợm chiếc cung cừ khôi được đoạt từ tay quân Hoa triều.
Đằng Thụy đang ngồi ở một bên, giữa hai người là một bộ áo giáp bằng dây leo đặt trên bàn.
Dịch Hàn đến gần để xem xét kỹ, rồi cân nhắc chiếc áo giáp trong tay mình, phán: "Đằng tiên sinh quả nhiên rất cao minh!"Vũ Văn Cảnh Luân đứng dậy.
Dịch Hàn nhanh chóng treo bộ áo giáp lên cột gỗ trong trại.
Vũ Văn Cảnh Luân lui về phía sau vài bước, đặt mũi tên vào cường cung, tiếng cung vang lên , mũi tên nhanh chóng lao ra đâm sâu vào bộ áo giáp dây leo.
Dịch Hàn lấy chiếc áo giáp xuống, đưa tới trước mặt Vũ Văn Cảnh Luân.
Đằng Thụy cũng đứng dậy.
Ba người cùng cúi đầu nhìn mũi tên chỉ đâm sâu vào áo giáp khoảng bảy tám phần, rồi nhìn nhau cười.
Vũ Văn Cảnh Luân có chút phấn khích: "Tiên sinh quả thật là người phi thường!"Dịch Hàn cười nói: "Nguyên lai mấy ngày nay tiên sinh không ở trong quân, chính là đi tìm thứ này."
"Đúng vậy."
Vũ Văn Cảnh Luân nói: "Tiên sinh thật là khổ cực, ba ngày ba đêm cũng không chợp mắt, tìm được dây leo này, lại chế ra Đằng Giáp Y này, Vũ Văn Cảnh Luân ở đây cảm tạ tiên sinh!" Nói xong liền muốn cúi người hành lễ.
Đằng Thụy vội vàng nắm lấy hai tay Vũ Văn Cảnh Luân, luôn miệng nói "Không dám": "Vương gia, ta đã cho người mang rất nhiều dây leo trở về, hiện tại triệu tập binh sĩ, suốt đêm gấp rút chế tạo bộ áo giáp này."
Vũ Văn Cảnh Luân gật đầu: "Đây là đương nhiên.
Bất quá, chúng ta còn có một việc quan trọng hơn phải làm."
Dịch Hàn hỏi: "Vương gia, muốn làm gì?"Vũ Văn Cảnh Luân nhìn ra ngoài trướng, chậm rãi nói: "Ta muốn biết chính xác hiện tại Bùi Diễm đang ở đâu?"Dù Núi Ngưu Tị là một căn cứ quan trọng về mặt quân sự, phong cảnh ở đây vô cùng đẹp.
Phía nam là dòng sông Kính chảy mạnh mẽ, còn phía bắc trên vách đá cao có hai hốc động lớn.
Nhìn từ xa, chúng giống như hai lỗ trên mũi của con trâu.
Trong núi, rừng cây mọc um tùm, hoa dại thỉnh thoảng nở rộ giữa các tảng đá, tăng thêm vẻ đẹp cho cảnh vật.