"Đáng tiếc, đã để hắn trốn thoát!" Vệ Chiêu cầm kiếm đứng thẳng, mặt đầy vẻ tiếc nuối.
Bùi Diễm biết mình đã không đuổi kịp Bạc Vân Sơn, tình hình ở cửa ải vẫn chưa ổn định, hắn chỉ có thể quay ngựa lại.
Khi hắn đang trở lại cửa ải, Ninh Kiếm Du cưỡi ngựa tới , báo cáo: "Hầu gia, Dịch Lương đã dẫn theo hơn một vạn quân, bỏ chạy về hướng đông.
Thuộc hạ đã sai Hứa Khả Hãn dẫn theo hai vạn quân đuổi theo.
Còn có hơn một vạn quân khác trốn về hướng Minh Sơn Phủ, Trần An đã dẫn quân đuổi theo."
"Ở bên kia, quân của Bạc Vân Sơn như thế nào?"Ninh Kiếm Du cười nói: "Có cường nỗ của Tử Minh, còn có đào giếng, bọn họ vừa tiến vào liền diệt hơn vạn người.
Trương Chí Thành bị bắt sống , còn lại hơn một vạn người thì đầu hàng."
Bùi Diễm yên lòng, thấy phía trước quan ải còn có hơn vạn tên quân Bạc Vân Sơn đang ngoan cố chống lại, nói: "Hãy cho người thông báo, triều đình không truy cứu tội mưu phản của binh sĩ bình thường, chỉ bắt các sĩ quan từ phó tướng trở lên."
Tiếng chém giết dần dần ngừng lại, trống trận đã ngừng.
Phía trước cửa ải, xác chết nằm rải rác khắp nơi, cờ hiệu ngập trong vũng máu, chiến mã kêu thét thấp, mặt trời rực rỡ giữa bầu trời, im lặng nhìn xuống mảnh đất đầy chết chóc dưới chân mình.
Thôi Lượng từ bên trong ải cưỡi ngựa ra, nhìn Bùi Diễm cười nói: "Tử Minh đúng là có diệu kế, thật không ngờ, nhanh như vậy đã có thể đánh bại được đại quân của Bạc Vân Sơn.
Chỉ tiếc để cho Bạc Vân Sơn chạy trốn."
Thôi Lượng nhíu mày: "Tướng quân, Bạc Vân Sơn trốn đi có chút không ổn."
"Đúng, nếu hắn trốn về Lũng Châu, phía này sẽ gặp rắc rối."
Bùi Diễm suy nghĩ một chút, hướng Đồng Mẫn nói: "Ngươi mang Trường Phong Vệ, một đường hướng bắc, phong tỏa các giao lộ, lùng bắt Bạc Vân Sơn."
Lại nói với Ninh Kiếm Du: "Lưu lại một vạn người thủ hộ Ngưu Tị sơn.
Theo yêu cầu."
Hắn dừng một chút, ánh mắt xẹt qua Thôi Lượng, lại dừng trên người Ninh Kiếm Du.
Vệ Chiêu tới gần, nói: "Tướng Quân, chậm nhất là bốn ngày sau, chúng ta phải trở về giúp đỡ Thanh Mao cốc, tại đây ta sẽ chờ ngươi."
Bùi Diễm mỉm cười nói : "Về núi Ngưu Tị kia, xin phiền Vệ đại nhân giúp đỡ."
Sau đó, hắn quay người nhìn về phía binh sĩ Trường Phong và nói to: "Còn những người khác, cùng ta tiến tới thu phục Minh Sơn Phủ!"Kim giáp, bạc kiếm, chiến bào màu tím của Bùi Diễm bay lên không trung trong một cơn gió mạnh.
Ninh Kiếm Du và Thôi Lượng theo sát sau, cùng với đội Trường Phong kỵ tiến về phía Đông Bắc.
Ngày 23 tháng 4 năm năm thứ năm của triều Hoa Triều, Trường Phong Vệ cùng quân Bạc Vân Sơn đã chiến đấu đẫm máu lửa tại Ngưu Tị Sơn.
Trường Phong Vệ giành chiến thắng lớn, giết hơn ba vạn kẻ địch.
Đại tướng của quân bạc là Trương Chí Thành bị bắt sống, còn Dịch Lương thì bị giết bên bờ sông Tiểu Kính.
Cùng ngày đó, quân đội Vệ Châu, Vi Châu hai nơi trú quân quy hàng, tuyên thệ thần phục triều đình.
Ngày 24 tháng 4, Ninh Kiếm Du dẫn quân thu phục Minh Sơn Phủ, sau đó dẫn dắt binh sĩ ưu tú, cưỡi ngựa nhanh như gió, chạy hàng trăm dặm, chỉ trong hai ngày đã thu phục Tần Châu.
Dân chúng ở Trịnh Quận biết tin quân Bạc Vân Sơn đã bị đánh bại, nên đã đảo chính đối với quân đội địa phương và đầu hàng cho Trường Phong Vệ.
Khi Bùi Diễm thấy tình hình đã ổn định, hắn đã chỉ thị cho Đồng Mẫn - một người già dày kinh nghiệm, dẫn dắt hai vạn Trường Phong vệ, cùng với quân từ Vệ Châu, Trịnh Quận và những nơi khác đã đầu hàng, tiến lên Bắc để vây hãm Lũng Châu.
Hắn ra lệnh cho quân đội phòng ngự Lũng Châu đầu hàng , cùng giao ra người nhà Ngụy Đế cùng Bạc Vân Sơn.
Lũng Châu bị bao vây, Đồng Mẫn lại ra lệnh cho người hô to, nói rằng đối với quan binh từ phó tướng trở xuống sẽ không truy cứu, bảy ngày sau, cửa thành Lũng Châu mở ra, quan binh trói Ngụy Đế cùng người nhà của Bạc Vân Sơn đuổi ra khỏi cửa thành, đến lúc này, "Quân Bạc nghịch loạn" cuối cùng đã được giải quyết.
Tia sáng cuối cùng của mặt trời biến mất, bầu trời chìm vào màn đêm mịt mù, Bạc Vân Sơn thở dài một hơi, nhịn đau dưới xương sườn, tựa vào vách đá và nhắm mắt để lấy lại tinh thần.
Tiếng bước chân đến gần, Bạc Vân Sơn đột nhiên mở mắt, Thuần Vu Ly đưa mấy trái cây dại và nói: "Chủ công, xin hãy ăn ít để tránh đói, A Liễu đã đi săn, sẽ sớm trở lại."
Bạc Vân Sơn cởi mũ ra, sắc mặt âm trầm, tiếp nhận quả dại, sau nửa ngày mới đưa vào trong miệng.
Mấy trái cây dại xuống bụng, sắc mặt hắn hơi run lên, trầm ngâm nói: "Bên ngoài cũng không biết thế nào? Nếu Dịch Lương có thể kịp thời trở về Lũng Châu, còn có một tia hy vọng."
Hắn nhớ tới đứa con không nên thân của hắn còn ở lại Lũng Châu, liền có chút phiền muộn."
Đúng vậy, khả năng Trương tướng quân còn sống sót là rất thấp, chúng ta chỉ có thể mong Dịch tướng quân có thể đột phá vòng vây và trở lại Lũng Châu, chúng ta vẫn có thể giữ Lũng Châu và lập kế hoạch tiếp theo."
Thuần Vu Ly đột nhiên quỳ trước Bạc Vân Sơn, giọng điệu đầy hối tiếc: "Chủ công, thuộc hạ không biết nhìn người, để cho mật thám kia bị Bùi Diễm mua chuộc, nên bây giờ quân ta mới rơi vào bẫy này, xin chúa công xử trí."