Trong đầu nàng hiện lên lời nói của Đạm Tuyết, nhớ tới tiểu đệ của Đạm Tuyết bị đưa vào trong trướng Bạc Công, lại nhìn kỹ dung mạo thiếu niên, chợt tỉnh lại, vội vàng tiến lên nâng thiếu niên dậy, gỡ vòng tay Đạm Tuyết đưa xuống, đưa vào trong tay thiếu niên.
Thiếu niên run rẩy giơ vòng tay lên nhìn kỹ, hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống.
Hắn ta nhìn Giang Từ, cổ họng phát ra âm thanh, cực nhẹ, cực khàn, giống như là âm thanh phát ra từ địa ngục: "Ngươi là ai? Vì sao lại có."
Suy đoán trong lòng Giang Từ đã được xác nhận, khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên, trong lòng chua xót, nước mắt nhỏ xuống, gật đầu nói: "Ta là bằng hữu của Đạm Tuyết, vòng tay là nàng ấy tặng ta, ngươi có phải là tiểu đệ của nàng ấy."
Thiếu niên rất kích động, không biết lấy sức lực ở đâu ra, giãy thoát khỏi Tống Tuấn, nhào tới bắt lấy hai tay Giang Từ, run rẩy hỏi: "A tỷ của ta tỷ ấy."
Giang Từ cảm thấy hai tay của hắn ta nóng như lửa đốt, mặc kệ những giọt nước mắt đang không ngừng trào ra trong mắt rồi rơi xuống , đỡ lấy phần thân trên của hắn ta, lấy ngân châm ra, đâm vào huyệt Hổ Khẩu, Nhân Trung và một số chỗ trên người hắn ta.
Tống Tuấn ở bên cạnh nhìn kỹ, nghi ngờ nói: "Giang cô nương, cô biết hắn ta?"Thiếu niên lại càng thấy kích động, tay trái hắn ta nắm chặt vòng tay bạc, tay phải lại nắm chặt cổ tay phải Giang Từ.
Móng tay hắn ta đâm thật sâu vào da thịt Giang Từ, thở dốc nói: "A tỷ, a tỷ."
Cổ tay Giang Từ đau nhức, nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ dành: "A đệ, a tỷ rất tốt, nàng ấy lúc nào cũng nghĩ đến ngươi, ngươi phải cố gắng, trước tiên đợi ta mời được người giúp ngươi giải độc, nghĩ cách đưa ngươi trở về."
Tống Tuấn vội nói: "Để ta đi."
Rồi ôm lấy thiếu niên.
Đột nhiên thiếu niên điên cuồng hét lớn, vẻ mặt rất điên cuồng, cắn vào cổ tay phải Tống Tuấn, Tống Tuấn không cẩn thận, bị hắn ta cắn đứt một miếng thịt cực kỳ đau đớn, bàn tay trái đánh vào ngực thiếu niên.
Giang Từ kêu lên, mắt thấy bàn tay trái của Tống Tuấn sắp đánh lên ngực thiếu niên, tiếng xé gió vang lên, sắc mặt Tống Tuấn thay đổi, nhanh chóng xoay người về phía bên phải, một hòn đá bắn qua bên cạnh y, cắm vào thân cây phía trước.
Tống Tuấn hoảng sợ, nhìn lực đá bắn ra của kẻ tấn công, rõ ràng là cao thủ hạng nhất, trong lúc lăn lộn y rút ra dao găm trong giày, theo bản năng đỡ được kiếm của kẻ tấn công, lúc này mới thấy rõ đối thủ là một người đàn ông trung niên giả dạng thành văn sĩ."
Các hạ là ai?" Sau khi đấu vài chiêu, Tống Quân biết mình không phải đối thủ, thấp giọng nói: "Là hiểu lầm, tại hạ không thật sự làm hắn ta bị thương."
Văn sĩ trung niên cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên chiêu kiếm trở nên kì lạ quái dị, kiếm khí như kình phong bão táp, đánh cho Tống Tuấn có chút đứng không vững.
Nhưng dù sao y cũng là cao thủ của Quang Minh Ti, không chút hoảng sợ, dao găm trong tay phải đỡ lấy chiêu kiếm liên tục không ngừng của đối phương, năm ngón tay trái nắm thành hình mỏ chim ưng, đúng là một bộ Ưng quyền, phải phòng trái công.
Văn sĩ trung niên "Ồ" một tiếng, hiển nhiên không ngờ rằng Tống Tuấn lại biết "Tả quyền hữu kiếm, nhất tâm nhị dụng", thân hình chợt hiện gật đầu, chiêu kiếm lại thay đổi, phập phồng như sóng cuộn, Tống Tuấn bị mấy chiêu này của ông ta làm cho thân hình lay động trái phải, lại nhìn thấy chỗ sơ hở của đối phương, trong lòng mừng thầm, tay trái ưng câu quyền hóa thành hổ trảo, khoác lên cổ tay phải văn sĩ trung niên, quát: "Các hạ."
Lời còn chưa dứt, một bóng trắng như ma quỷ rơi xuống phía sau y, những ngón tay song song đâm lên cổ y nói, trước mắt Tống Tuấn tối sầm, té xỉu trên mặt đất.
Văn sĩ trung niên đang định dùng kiếm đâm vào ngực Tống Tuấn, người mặc đồ trắng nhanh chóng bắt lấy cổ tay phải của ông ta: "Tứ sư thúc."
Thiếu niên cắn đứt một miếng thịt của Tống Tuấn, càng điên cuồng, hai mắt đỏ bừng, thanh âm trong cổ họng như khóc như cười.
Giang Từ mặc kệ việc Tống Tuấn đánh nhau với văn sĩ trung niên kia, nhào tới rút ngân châm ở huyệt Hổ Khẩu trên người thiếu niên xuống, đâm vào bên phải gò má hắn ta và một chỗ dưới tai.
Thiếu niên dần bình tĩnh lại, ánh mắt càng thấy mờ mịt, hắn ta nhìn Giang Từ, nước mắt nơi khóe mắt không ngừng chảy xuống, qua một lát, thấp giọng gọi: "A tỷ, a tỷ."
Trong lòng Giang Từ khổ sở, biết thần trí hắn ta đã có chút mê mang, dứt khoát ôm chặt hắn ta vào trong ngực, thấp giọng dỗ dành: "A đệ, ngươi đừng sợ, a tỷ ở đây."
Thiếu niên lại gọi vài tiếng "A tỷ", Giang Từ chỉ gật đầu, nghẹn ngào khó tả.
Thiếu niên chợt mỉm cười, hai mắt Giang Từ đẫm lệ nhìn ra ngoài, cảm thấy nụ cười kia tinh khiết như nước suối nơi núi rừng, lại xinh đẹp tuyệt trần như hoa như ngọc.