Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 334 - Chương 334: Biển Hận Vô Tận (2)

Chương 334: Biển hận vô tận (2)

Vệ Chiêu đỡ ông ta dậy, để ông ta dựa vào vách đá, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm ông ta.

Bạc Vân Sơn khôi phục một chút ý thức, nhìn Thuần Vu Ly và A Liễu ở một bên, bộ dáng sợ hãi run rẩy, đồng tử co rụt lại, đột nhiên cầm bảo đao bên người lên, ném về phía Thuần Vu Ly, cả người run rẩy: "Quả nhiên là ngươi!"Thuần Vu Ly thoải mái đỡ lấy bảo đao, khóe miệng lộ vẻ trào phúng ý cười: "Chúa công, đừng tức giận, không tốt đối với thân thể."

Bạc Vân Sơn thở dốc kịch liệt, cố gắng ngẩng cao đầu, muốn giữ vững tôn nghiêm của một võ tướng, nhưng gió lạnh trong động thổi lên mái tóc rối loạn của ông ta, khiến hành động này của ông ta hơi buồn cười và bất lực.

Vệ Chiêu bình tĩnh nói: "Tứ sư thúc, người ra ngoài động canh giữ giúp ta."

"Vâng."

Thuần Vu Ly vội xoay người ra khỏi hang núi.

Trong hang hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc kịch liệt của Bạc Vân Sơn, ngược lại A Liễu dần bình tĩnh lại, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm Bạc Vân Sơn.

Giang Từ thấy rõ, đi tới ôm hắn ta vào lòng, không ngừng vỗ về ngực hắn ta.

Vệ Chiêu nhìn Bạc Vân Sơn một lát, chậm rãi giơ tay gỡ mặt nạ xuống.

Dung mạo tuấn mỹ của hắn ta giống như một tia chớp, khiến Bạc Vân Sơn kinh ngạc hai mắt trợn tròn, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.

Vệ Chiêu chậm rãi lộ ra nụ cười, nhàn nhã nói: "Bạc công, năm năm trước, cố hoàng hậu qua đời, chúng ta từng gặp mặt một lần ở kinh thành, tại hạ Tiêu Vô Hà, giáo chủ Nguyệt Lạc Tinh Nguyệt giáo."

Bạc Vân Sơn vươn cánh tay, vung vẩy vài cái, giống như muốn bắt lấy hai vai Vệ Chiêu, rồi lại vô lực buông xuống, bỗng nhiên một tiếng rít nhọn chuyển thành tiếng cười lớn.

Thân thể ông ta run rẩy, tiếng cười dồn dập mà lạnh lẽo, ở trong hang núi vang vọng, giống như ma quỷ đang gào thét.

Ông ta vỗ mặt đất, ngửa đầu cười nói: "Thì ra là ngươi! Ha! Cáo già cũng có ngày hôm nay! Ha ha ha ha, thật sự là quá tốt!"Vệ Chiêu cười, chậm rãi nói: "Bạc công, ta muốn hỏi ngươi vài chuyện, kính xin Bạc công tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn."

- Giải thích câu "tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn" nghĩa là "không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ".

Hết giải thích.

Tiếng cười của Bạc Vân Sơn ngừng lại, vịnh vào vách đá, lảo đảo đứng lên, giống như một tòa tháp đen.

Giữa lông mày ông ta hiện lên một tia kiêu ngạo, liếc nhìn Vệ Chiêu, thở gấp nói: "Ta có ngày hôm nay là do ngươi ban tặng, tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"Vệ Chiêu cười nhạt, quay đầu nhìn về phía A Liễu trong lòng Giang Từ, thấy trong hai mắt hắn ta tràn đầy phẫn nộ và thù hận, nhìn chằm chằm Bạc Vân Sơn, nói nhỏ: "A Liễu, ông ta trúng độc gì?"Mặt A Liễu trắng bệch rất dọa người.

Hắn ta dựa vào lòng Giang Từ, nhìn lên Bạc Vân Sơn cao lớn, cười như một người chinh phục.

Cười xong, lời nói của hắn ta âm u, ẩn chứa ý cực kỳ giận dữ: "Bạc tặc, không phải ngươi rất thích dùng roi đánh ta, rất thích uống máu của ta sao? Ha, ta cho ngươi uống, mỗi ngày ngươi uống máu của ta, ta cũng sẽ dùng "Vu thảo" mỗi ngày.

Như vậy, độc trong máu của ta sẽ tích tụ trong cơ thể của ngươi.

Chỉ cần ta ăn thuốc dẫn, rồi cho ngươi uống máu của ta, độc trong người ngươi sẽ phát tác, ha ha, trong nước ngươi uống lúc trước, có máu của ta! Ngươi hết thuốc chữa rồi, chỉ có một con đường chết, chúng ta cùng chết chung đi!"Hắn ta ngửa đầu cười, tiếng cười bén nhọn, giống như rắn độc nhìn thấy con mồi phát ra tiếng "Khè khè", cơ thể dần cứng đờ và lạnh lẽo.

Bạc Vân Sơn rất giận dữ, nhào tới như thú mắc bẫy, tay áo Vệ Chiêu vung lên, ép ông ta trở về chỗ cũ.

Khóe miệng Bạc Vân Sơn máu đen chảy ra, nhìn Vệ Chiêu, lại nhìn về phía A Liễu, tiếng cười khặc khặc như cú đêm: "Người Nguyệt Lạc các ngươi, so với súc sinh còn không bằng, cũng chỉ xứng để chúng ta, để cho chúng ta cưỡi ".

Trong con ngươi Vệ Chiêu hiện lên một vệt đỏ tươi, đột nhiên bóp cổ họng Bạc Vân Sơn, lời nói phía sau của Bạc Vân Sơn lập tức bị chặn ở cổ họng.

Miệng ông ta tràn đầy máu đen, dựa vào vách đá, môi thở dốc kịch liệt.

Vệ Chiêu do dự một lát, thu tay phải lại, cúi đầu nhìn ông ta, đôi môi khẽ mím, trầm lặng như nham thạch.

Giang Từ ôm A Liễu ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn thấy tay phải Vệ Chiêu buông xuống bên cạnh, ngón tay thon dài trắng nõn kia hơi rung rung, trong lòng nàng khổ sở, nước mắt không nghe lời tuôn ra, theo khuôn mặt trượt xuống, trượt vào cổ nàng, ẩm ướt và nặng nề.

Tiếng cười của A Liễu dần ngừng lại, hơi thở dần thấp xuống, Giang Từ nhận ra, lau đi nước mắt trên mặt, véo người hắn, thấp giọng gọi: "A đệ!"Nước suối từ vách đá chảy xuống, lại nhỏ vào trong hốc đá phía dưới, tiếng "Tách tách" khẽ vang, Vệ Chiêu giật mình, vươn tay vỗ lên ngực Bạc Vân Sơn.

Bạc Vân Sơn giống như đã già đi mấy chục tuổi, giống như một ông lão gần đất xa trời, chậm rãi ngồi trên mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment