"Không sai, Cao gia Hà Tây là đệ nhất danh môn vọng tộc ở Hoa triều, thế lực lớn mạnh, ngay cả Hoa Đế cũng phải kiêng kị.
Thế lực Cao gia ở Hà Tây tới Đông Lai rắc rối khó gỡ, thậm chí còn lén lút có lực lượng vũ trang riêng, Trang vương ở kinh thành quyền thế rất mạnh, lấn át danh tiếng của Thái tử, là nhờ vào có Cao gia chống lưng."
Dịch Hàn nhớ tới lúc trước kỵ binh mang theo tấu sớ bẩm báo việc thẩm vấn tù binh, đột nhiên nhận ra: "Ý tiên sinh là hiện tại Bùi Diễm đang mượn tay quân ta trừ bỏ Cao gia Hà Tây? Ngay cả việc Trường Phong Kỵ rút về Thanh Mao Cốc, ép Cao gia ra tay cũng là âm mưu của hắn?!"Đằng Thụy chỉ mỉm cười, cũng không trả lời.
Vũ Văn Cảnh Luân nhìn về phía Đằng Thụy, vuốt cằm nói: "Tiên sinh nói rất có lý, không khác biệt lắm với suy nghĩ của bản vương, hiện tại mấu chốt là, Bùi Diễm dùng chiêu mượn đao giết người này, có phải đã chứng minh hắn cũng không ở Thanh Mao Cốc?"Dịch Hàn cũng nói: "Đúng vậy, hắn có thể không lộ diện, để người Cao gia Hà Tây đi lên chịu chết, đợi không bao lâu nữa lại ra thu thập chiến cuộc."
"Con người Bùi Diễm sẽ không làm gì mà không có lợi, tương tự, hắn làm bất cứ chuyện gì, đều phải giành được lợi ích lớn nhất.
Nếu hắn tới Thanh Mao Cốc, không lộ mặt hơn mười ngày qua, chỉ một mực khiến cho binh lính Cao gia Hà Tây chịu chết, không bằng chạy tới núi Ngưu Tị, thừa thắng xông lên trừng trị Bạc Vân Sơn, rồi chạy tới đây."
"Ý của tiên sinh là rất có khả năng Bùi Diễm không ở Thanh Mao Cốc mà tới núi Ngưu Tị?"Đằng Thụy nghiêm nghị đứng lên: "Xin Vương gia quyết định."
Vũ Văn Cảnh Luân im lặng một lúc lâu rồi nói: "Tiên sinh, mấy ngày nay đã chế tạo được bao nhiêu "Xạ Nhật Cung"?"Đằng Thụy đáp: "Đã có cung mẫu, biết rõ bí quyết chế tạo, có thể chế tạo nhanh chóng, hiện tại đã có năm ngàn cung."
Vũ Văn Cảnh Luân khoanh tay thong thả tới cửa trướng, nhìn về phía nam, dưới hoàng hôn, mây đen ngày càng dày đặc, như muốn đè xuống mặt đất rộng lớn.
Ánh mắt hắn ta sáng dần, giống như một thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ, lại giống như sói hổ đang cắn xé nhau.
Hắn ta im lặng thật lâu, chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm ổn nhưng không thể che giấu sự sắc bén: "Chúng ta có Đằng Giáp Y phòng thủ, có Xạ Nhật Cung tấn công, có thể đánh cược một lần! Cho dù Bùi Diễm thật sự ở chỗ này, giao chiến với hắn, cũng là tâm nguyện đời này của ta.
Xem ra ngày mai sẽ có mưa lớn, càng thuận lợi cho quân ta tổng tiến công, mọi việc nhờ hai vị lo liệu."
Dịch Hàn và Đằng Thụy nhìn nhau, đồng loạt cúi người: "Vâng, Vương gia."
Thanh Mao Cốc vì quân Hoàn đi xuống phía nam cuối cùng đến một nơi hiểm yếu, dễ phòng khó công, thế núi hai bên hiểm trở, miệng cốc hẹp dài sâu thẳm, rất dễ phòng thủ, nhưng không thuận lợi cho việc hạ trại.
Cho nên trong khoảng thời gian này, Điền Sách thống nhất sắp xếp, Trường Phong Kỵ, Vân Kỵ Doanh, quân Cao gia thay phiên ra trận, mà doanh trại thì đóng quân ở cửa cốc khoảng nửa dặm về phía nam.
Điền Sách vén rèm đi vào, thấy An Trừng đang lau chùi con dao lưng của y, uống mấy ngụm nước lớn, lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Có phải ngươi thấy mấy ngày nay chém giết chưa đã ghiền phải không?"An Trừng cười nói: "Hơn một năm nay theo tướng gia ở lại kinh thành, ngứa tay không chịu được, thật vất vả đến chiến trường, lại không cho ta lao ra chém giết thoải mái, cố thủ như vậy, ta không biệt khuất, thanh đao này có thể nghẹn đến hoảng sợ."
"Chờ Hầu gia đến, sẽ thả ngươi ra ngoài chém giết cho thoải mái, hiện tại nhiệm vụ của chúng ta là canh giữ Thanh Mao Cốc."
Điền Sách hơi lo âu: "Chỉ sợ quân Hoàn phát động tổng tiến công, quân lính Cao gia chết không nhiều lắm, Vân Kỵ Doanh cũng thương vong nặng nề, huynh đệ Trường Phong kỵ dường như đã hơi mệt mỏi."
"Yên tâm đi, nơi này là thung lũng, không phải đất bằng, quân Hoàn cho dù phát động tổng tiến công, chúng ta có địa hình thuận lợi, cộng thêm nỏ mạnh trợ giúp, hai ba ngày vẫn chịu đựng được."
An Trừng cười nói: "Cho tới bây giờ Tướng gia tính toán không để lộ sơ hở, ngươi còn lo lắng cái gì về Tướng gia của chúng ta!""Đúng vậy."
Điền Sách mỉm cười, lại nhìn bầu trời, lẩm bẩm: "Xem ra ngày mai sẽ có mưa lớn, hy vọng quân Hoàn có thể yên tĩnh hai ngày, chúng ta sẽ làm xong việc lớn."
Bởi vì muốn tranh thủ thời gian nhanh chóng tiếp viện Thanh Mao Cốc, Bùi Diễm dẫn đại quân tiến lên rất nhanh, tiếng vó ngựa từ đông sang tây, lúc hoàng hôn đã qua Tinh Châu.
Thấy cờ lệnh từ xa, Ninh Kiếm Du giục ngựa chạy tới: "Hầu gia!"Bùi Diễm suy nghĩ một chút, nói: "Hạ trại ở phía trước cầu Thanh Sơn, nghỉ ngơi chỉnh đốn lại trong hai canh giờ, chờ phía sau theo kịp rồi nhổ trại."