Vũ Văn Cảnh Luân, Đằng Thụy, Dịch Hàn ba người nhìn nhau, đều kinh ngạc.
Vũ Văn Cảnh Luân đưa tay lấy thư, mở ra nhìn kỹ, kinh ngạc nói: "Đằng Thụy là ai?"Đằng Thụy chợt giật mình, nhanh chóng tiến lên hai bước, Vũ Văn Cảnh Luân vội vàng đưa thư cho ông ta, Đằng Thụy cúi đầu xem xong, mày nhíu chặt, thật lâu không nói gì.
Vũ Văn Cảnh Luân phất tay, những người còn lại đều lui ra ngoài, hắn ta lo lắng gọi: "Đằng tiên sinh?"Đằng Thụy giật mình, biết lúc này là thời điểm thẳng thắn thành thật với nhau, nếu không sẽ khó tránh nghi ngờ, ông ta bày vạt áo bào, ở trước mặt Vũ Văn Cảnh Luân quỳ một gối xuống.
Vũ Văn Cảnh Luân vội đỡ ông ta lên, Đằng Thụy ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Vương gia, thực không giấu giếm, trong thư nhắc đến Đằng Thụy, chính là Đằng mỗ."
Vũ Văn Cảnh Luân ha hả cười: "Nguyện nghe tường tận."
Ba người ngồi xuống ghế, Đằng Thụy nhấp một ngụm trà rủ rỉ nói: "Không giấu Vương gia, ta xuất sư từ Thiên Huyền môn, ngày đó cùng nhau học nghệ, còn có một vị sư huynh.
Nhưng sư môn nghiêm lệnh, bổn môn đệ tử không được làm quan, không được cống hiến vì triều đình, ta không có một thân nghệ nghiệp, không cách nào thể hiện, thật sự buồn bực, nên xuống núi ngao du thiên hạ.
Cho đến năm năm trước ở Thượng Kinh vô tình gặp Vương gia, vì chí khí và quyết tâm của Vương gia, quyết định trợ giúp Vương gia.
Hiện tại xem ra, trong quân của Bùi Diễm, có người cùng sư môn với ta, hắn căn cứ giao phong trên chiến trường, suy đoán ra ta ở trong quân Vương gia, muốn gặp mặt ta một lần."
Vũ Văn Cảnh Luân nhíu mày: "Vậy ý Đằng tiên sinh là gặp hay không gặp?"Đằng Thụy cúi người thật sâu, lời nói chân thành:"Vương gia, sư phụ năm đó đối xử với ta ân trọng như núi.
Đúng là ta vẫn là người của Thiên Huyền môn, trong phong thư này có vật lưu niệm của trưởng môn, mặc kệ như thế nào, ta phải gặp mặt hắn một lần.
Kính xin Vương gia tin tưởng Đằng mỗ, cho phép ta đi gặp hắn, cũng xin Vương gia yên tâm, Đằng mỗ chỉ là đi gặp người của sư môn, tuyệt không hai lòng, cũng sẽ không quên ước định với Vương gia ở Thượng Kinh, phải trợ giúp Vương gia hoàn thành hùng đồ bá nghiệp, thống nhất thiên hạ!"Vũ Văn Cảnh Luân im lặng một lúc lâu, nói: "Không phải ta không tin tiên sinh, mà thực sự là không tin Bùi Diễm.
Nhất định Bùi Diễm đã biết tiên sinh là phụ tá đắc lực của ta, lỡ như hắn thừa dịp tiên sinh cùng cố nhân gặp mặt, mà bắt tiên sinh đi."
Tâm tư Đằng Thụy xoay chuyển, đoán được ý tứ trong lời nói của Vũ Văn Cảnh Luân, nói: "Cái này cũng không sao, ta có một biện pháp."
"Mời tiên sinh nói."
"Vương gia sợ Bùi Diễm nhân cơ hội bắt cóc, đương nhiên Bùi Diễm cũng sợ chúng ta bắt vị quân sư kia đi.
Không bằng chúng ta truyền tin với Bùi Diễm, quyết định giờ Thìn ngày mai trên cầu Trấn Ba ta và người của sư môn sẽ gặp mặt, mỗi bên chỉ được phép cử một người đến bảo vệ lẫn nhau."
Vũ Văn Cảnh Luân cân nhắc một hồi, gật đầu xúc động: "Được, tiên sinh đối xử chân thành với ta, ta tin tiên sinh, ta lập tức đồng ý cho tiên sinh đi gặp mặt cố nhân này, theo tâm nguyện tiên sinh."
Đằng Thụy cúi người thật sâu: "Ân đức của Vương gia, Đằng Thụy không có gì để báo đáp, chỉ có cúc cung tận tụy, để báo ơn tri ngộ của Vương gia."
Vũ Văn Cảnh Luân thoải mái cười to: "Tiên sinh đừng khách sáo như vậy."
Đằng Thụy lại cúi người với Dịch Hàn: "Còn phải làm phiền Dịch tiên sinh."
Dịch Hàn mỉm cười đáp lễ: "Đằng tiên sinh khách sáo, ngày mai ở cầu Trấn Ba, ta sẽ bảo vệ tiên sinh chu toàn."
Dịch Hàn thấy ánh mắt Vũ Văn Cảnh Luân lóe lên, trong lòng hiểu ý, biết hắn ta còn có chuyện muốn nói cụ thể với Đằng Thụy, lập tức đứng dậy cáo lui.
Ánh nắng chói chang ngoài trướng khiến ông ta chói mắt, ông ta xoa xoa vết thương dưới sườn, trong lòng ấm áp, đi nhanh về phía doanh trướng.
Yến Sương Kiều thấy ông ta đi vào, mỉm cười đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Vết thương của phụ thân vừa mới bình phục, phải nghỉ ngơi nhiều, đừng quá mệt nhọc."
Rồi rót trà cho ông ta.
Dịch Hàn nhìn dáng hình xinh đẹp của nàng ấy, vẻ mặt dịu dàng, trong lúc nhất thời ngây người dường như lại nhìn thấy nữ tử yên tĩnh xinh đẹp kia, cười dịu dàng với mình.
Yến Sương Kiều lấy trường bào màu xanh đã rửa sạch, Dịch Hàn thay vào, ngửi thấy một hương bồ kết nhàn nhạt, kinh ngạc nói: "Bồ kết ở đâu ra?"Yến Sương Kiều hai gò má ửng đỏ, thấp giọng nói: "Minh Phi tìm thấy ở bìa ruộng, y biết con, biết con thích sạch sẽ nên hái mang về."