Hơi thở của Đằng Thụy dừng lại một chút, hắn không khỏi quay người nhìn về phía ngàn dặm đất màu mỡ, thong thả nói: "Tính tình của ngươi trách trời thương dân, thật sự giống sư phụ ngươi y đúc."
Thôi Lượng nhìn chằm chằm mặt bên của Đằng Thụy, chân thành nói: "Sư thúc, khi sư phụ nhắc tới người, luôn nói người là người nhân nghĩa, nhưng sư thúc, vì sao người phải tự tay tạo ra sát nghiệt nhường này, vì sao phải giúp Vũ Văn Cảnh Luân khơi mào chiến sự đất không dung trời không tha này?!"Gió thổi lên, tóc và khăn đội đầu của Thôi Lượng bị thổi tung.
Hắn chợt nhớ đến người thiếu niên mặc áo tím trong bức họa, nhớ về những lời mà sư phụ ngày xưa từng nói, trong lòng hắn thổn thức không thôi, lời nói tràn ngập vẻ bi thương.
Nắng vàng rải lên mặt sông phía tây, sóng nước lấp lánh, Vệ Chiêu đứng chắp tay, ánh mắt dừng lại trên mặt Thôi Lượng, như đang có điều phải suy ngẫm.
Đằng Thụy nhìn xuống dòng nước xanh biếc, lúc sau mới mở lời: "Tử Minh ngươi sai rồi, cũng không phải là ta muốn tạo ra loại sát nghiệt này.
Nếu ta không giúp Vương gia, trận chiến này cũng không thể tránh khỏi.
Chỉ có điều nếu ta giúp Vương gia sớm ngày thu phục Hoa triều, thiên hạ mới có thể sớm ngày an ổn, việc khôi phục đất nước sau đại họa mới có thể nhanh chóng hoàn thành."
Vương gia văn võ song toàn, tài năng xuất chúng, từ nhỏ đã có ý chí vĩ đại mong được cứu thế, bảo vệ muôn dân.
Ta lựa chọn phụ tá cho hắn, trước hết chỉ hy vọng có thể thống nhất Nam Bắc, chấm dứt cục diện thiên hạ chia cắt này, sau đó bắt đầu phổ cập chính trị, giúp cho bách tính an cư lạc nghiệp.
Ý chí học nghệ hồi còn ở Thiên Huyền các năm đó, ta tất nhiên không quên, nhưng ta cũng muốn giúp Vương gia khai sáng thịnh thế, bình định muôn dân.
Ý ta đã quyết, Tử Minh, ngươi không cần phải khuyên nữa.
Một con chim ưng bay tới, dường như không biết rằng con sông này là một chiến trường đẫm máu, nó nhảy nhót nô đùa bên bờ sông, sau đó nhanh chóng lặn xuống nước, tạo nên đám bọt trắng bạc, cắn lấy một con cá lớn rồi bay đi.
Thôi Lượng chăm chú nhìn theo con chim ưng đang bay lượn, im lặng một hồi lâu rồi nói: "Sư thúc, người nhìn kìa."
Ánh mắt Đằng Thụy lộ vẻ khó hiểu, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn về phía chim ưng.
Thôi Lượng lên tiếng, thanh âm trong thêm vài phân: "Chim ưng săn cá để ăn, nhưng cuối cùng lại bị ngư dân dùng làm công cụ bắt cá.
Dây chính là Thiên Đạo tuần hoàn: có khi người ta tự cho rằng nguyện vọng của mình có thể thành công, nhưng chỉ uổng công làm bia đỡ cho người khác mà thôi."
Đằng Thụy suy nghĩ một lúc, hiểu rõ ý của Thôi Lượng, lạnh nhạt nói: "Thiên hạ này không phải của riêng ai, chỉ có người có năng lực mới đáng giữ lấy nó.
Hiện nay, Hoa Triều chìm trong mục nát và dân chúng oán hận nặng nề, Hoàn Quốc cũng chỉ là đang tuân theo ý trời.
Trước mắt ta vẫn chưa thấy được phe phái nào có năng lực chống lại Hoàn quốc."
Không, sư thúc, chính trị nội bộ của Hoa Triều có thể không trong sạch, nhưng gốc rễ vẫn còn đó.
Mặc dù các thế lực bên trong mặc dù đang tranh quyền đoạt lợi, nhưng chính những thế lực này duy trì một loại cân bằng kỳ diệu, duy trì ổn định thiên hạ.
Một khi loại cân bằng này bị phá vỡ, nếu không có một thế lực nào đủ cường đại để hóa giải mâu thuẫn, e rằng hậu quả thực sự không lường được.
Trước mắt xem ra, vẫn chưa có phe nào có được loại thực lực này.
Nhìn lại Hoàn Quốc, mặc dù quân lực mạnh mẽ, nhưng quý tộc lại cậy mạnh tùy ý làm bậy.
Đế Hoàng dù muốn thúc đẩy nho học, song phải đối mặt với rất nhiều trở ngại.
ăn Vũ Cảnh Luân quả thật là anh tài xuất chúng, nhưng lại bị giới hạn bởi thân phận là Nhị Hoàng Tử, không thể phô trương hết khả năng của mình.
Nếu hắn không giành quyền, cuối cùng chỉ là một Vương gia, sớm muộn cũng sẽ chết trong cuộc đấu tranh ám toán của các thế lực nội bộ; nếu hắn giành quyền, thì lại khó lòng đạt được lòng tin từ triều đình dân chúng, hậu quả khôn lường.
Nội loạn vẫn còn, làm sao có thể mơ tưởng đến việc thống nhất thiên hạ đại tụ?Sư phụ nói, mọi sự vạn vật trên đời này đều tuân theo thiên đạo tự nhiên, con người chỉ có thể thuận theo ý trời.
Việc thiên hạ hợp nhất cũng vậy, sự sáp nhập giữa các dân tộc càng cần phải tuân theo quy tắc, tiến từng bước một.
Nếu ỷ nhân lực mạnh để phân tranh thiên hạ, chỉ càng làm sinh linh lầm than , khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Khi ấy, chiến loạn liên miên, tình thế hỗn loạn, các thế lực từ khắp nơi đổ về, có lẽ không phải việc mình sư thúc có thể kiểm soát được, thậm chí chiến tranh còn có thể kéo dài hàng trăm năm, để lại họa lớn cho con cháu.
Đằng Thụy cười nhẹ, không cho là đúng: "Làm gì có chuyện nghiêm trọng như Tử Minh nói?"Thôi Lượng cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ sư thúc đã quên, năm trăm năm trước có cuộc 'Loạn Thất Quốc' sao?"