Mấy người xung quanh nhận ra bà ta là mẫu thân của tiểu nhị Dược đường A Xuân, mấy người vội tiến lên đỡ lấy bà ấy, bà ấy khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Đúng vào lúc này, trên đường có một đội quân Hoàn quốc từ xa tiến tới.
Chỉ huy nhìn thấy ngọn lửa dữ dội, dân chúng trong thành đều nhìn mình với ánh mắt tức giận, chỉ huy đội quân la lớn: "Chuyện gì đang xảy ra? Sao các ngươi còn không mau chóng giúp dập lửa?"Không biết ai đã ném một viên gạch lên, la to: "Súc sinh!"Chúng ta nhất phải liều mạng với đám cầm thú này!Lý đại phu cứu đã cứu nhiều người như vậy, chúng ta phải báo thù cho Lý đại phu!"Xông lên đi!"Dân chúng trên đường càng vây càng nhiều, đem một tiểu đội quân Hoàn Quốc này vây ở trong hẻm, tướng sĩ Hoàn quốc thấy tình thế không ổn, nhao nhao rút binh khí ra, tức giận nói: "Các ngươi không muốn sống nữa sao?!"Một gã thanh niên tay cầm lưỡi đao sắc bén, nhanh chóng lao ra: "Ta phải báo thù cho huynh trưởng ta!" Hắn nhào về phía tên quan quân cầm đầu, võ nghệ của tên quan quân kia không yếu, chỉ một chiêu đã đánh bại thanh niên kia, trường thương còn đâm trúng đùi phải của hắn.
Mắt thấy đùi phải thanh niên phun ra máu tươi, hơn một ngàn bách tính rốt cuộc không khống chế nổi phẫn nộ trong lòng, phát ra tiếng gào thét động trời, cũng bất chấp chính mình không có binh khí, cũng bất chấp hậu quả đến hậu quả đang diễn ra, cùng nhau xông lên.
Đám quân lính Hoàn quốc vừa mới vung binh khí lên, mấy tên thanh niên nam tử vây quanh bỗng nhiên tay dâng lên hàn quang, giết chết những người đứng đầu trong đám người Hoàn quốc.
Dân chúng như thủy triều vọt tới, chỉ trong chốc lát, một tiểu đội Hoàn quốc này liền bị hơn ngàn bách tính này giẫm ở dưới chân, có người có người thân từng chết dưới tay của binh lính Hoàn Quốc, không kìm được nỗi hận đã nhấc thi thể bọn quân lính Hoàn Quốc lên, ném vào trong đại hỏa.
Có người vung tay hô lớn: "Các hương thân, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được!"Đúng vậy, liều mạng với bọn giặc Hoàn quốc!Dân chúng lửa giận ngút trời, không chỗ phát tiết, đồng loạt đồng lòng hô lớn.
Dòng người trên đường lúc này càng lúc càng lớn, người hoặc cầm đao, hoặc cầm côn, nhằm thẳng hướng về phủ quận và các cổng thành trên đại lộ chính.
Trong thành Hàn Châu, ánh lửa nổi lên bốn phía.
Trong thành, binh lính Hoàn quốc luống cuống tay chân, vội vàng mở cửa thành, để binh lính Hoàn Quốc đang đóng quân ở ngoài thành vào hỗ trợ giúp trấn áp bách tính bạo loạn.
Trong một mảnh hỗn loạn, một đoàn người lặng lẽ ra khỏi cửa đông thành Hàn Châu.
Đám người này đi hơn mười dặm, một người trong đó buông vai Lý đại phu ra, vỗ lên huyệt đạo trước ngực hắn.
Lý đại phu chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ thấy bên cạnh có mấy người bịt mặt.
Chưa kịp nói gì, một cô nương liền lao tới: "Phụ thân!"Lý đại phu mừng rỡ, ôm chặt nữ nhi òa khóc.
Người áo đen che mặt kia hành lễ nói: "Lý đại phu, thật lòng xin lỗi ngài, chúng ta là người của Kiếm Đỉnh Hầu."
Lý đại phu cả kinh, sau đó lại mừng rỡ, hắn và Lăng Thái Y trong Trường Phong Vệ chính là sư huynh đệ đồng môn, tất nhiên cũng cực kỳ sùng bái đối với Kiếm Đỉnh Hầu Bùi Diễm.
Người áo đen che mặt nói tiếp: "Chuyện tối nay, thật sự là bất đắc dĩ nên bọn ta đành phải mượn một nhà Lý đại phu để diễn kịch.
Hầu gia dự kiến không bao lâu nữa sẽ thu hồi lại hai thành Hà Tây và Hàn Tinh."
Nói xong gã lại móc một tờ ngân phiếu từ trong ngực ra đưa cho Lý đại phu: "Chuyện tối nay đã hủy mất danh tiết lệnh tiểu thư, Hầu gia xin Lý đại phu thứ tội.
Đây là một chút tâm ý của Hầu gia, chỉ làm phiền Lý đại phu tìm một nơi khác lánh mặt đỡ."
Dưới ánh sáng từ ngọn đuốc, Lý đại phu nhận ra rằng tờ ngân phiếu đó trị giá ba ngàn lượng vàng, nên ngay lập tức từ chối nhận nó: "Giúp Hầu gia phân ưu và bá tánh Hoa Triều vốn là bổn phận của thảo dân.
Thảo dân không thể nhận lấy được tờ ngân phiếu này."
Ngữ khí của ông cực kỳ kiên định.
Người áo đen che mặt có chút khó xử, Lý đại phu lại nói: "Dù sao thành Hàn Châu này ta cũng không muốn ở lại nữa, không bằng ta đi đến Trường Phong Vệ, cũng giống như sư huynh của ta, làm một quân y đi."
Hiện tại ở Hà Tây cách binh sĩ đang chiến đấu ác liệt, các người khó mà qua được.
Người mặc áo đen che mặt suy tư một lúc, nói: "Thế này nhé, Lý đại phu, các ngươi hãy đến núi Ngưu tị, nơi đó hiện giờ có Đằng Tướng quân canh giữ, các ngươi chỉ cần đưa tấm lệnh bài này ra, hắn nhất định sẽ thu nhận các ngươi."
Nói xong, người đó trực tiếp nhét lệnh bài và ngân phiếu vào tay Lý đại phu, sau đó cùng những thủ hạ của mình nhanh chóng ẩn mình vào trong bóng đêm.