Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 390 - Chương 390: Ở Nơi Tĩnh Lặng (5)

Chương 390: Ở nơi tĩnh lặng (5)

Chờ một lúc vẫn không thấy Giang Từ lên tiếng, Bùi Diễm chầm chậm quay đầu, nhìn về phía Giang Từ bên cạnh, không khỏi cười khổ một tiếng.

Hắn đứng dậy, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng đi đến trước mặt Giang Từ hiện đang ngủ say dựa lưng vào ghế.

Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của nàng một thời gian dài, vết máu vẫn còn dính trên quân phục, và cả đôi tay của nàng, đặc biệt là tay phải, còn có cả những vết chai màu vàng do hàng ngày tiếp xúc với các loại thảo dược.

Một thân ảnh nhanh chóng lóe lên đi vào phòng .

Bùi Diễm quay đầu lại ra hiệu người nọ đừng lên tiếng.

Nam Cung Uyển nhìn về phía Giang Từ có chút sửng sốt, chưa kịp lên tiếng thì đã bị Bùi Diễm kéo đi tới đại sảnh.

Nam Cung Uyển nhịn không được hỏi: "Đây không phải nha đầu kia sao? Sao nàng cũng tới đây?"Bùi Diễm cười nói: "Ngọc Đức đã khổ cực rồi."

May mắn không làm hỏng việc.

Nam Cung Uyển thở dài: "Cuối cùng cũng đã trả được mối thù cho An Trừng."

Bùi Diễm lấy bản đồ ra, trải dài trên bàn "Ngọc Đức tới xem thử, nhiệm vụ kế tiếp, sẽ càng khó khăn hơn."

Ngón tay hắn di động trên bản đồ: "Hiện tại địch ta hai bên đang giằng co tại " Hồi Nhạn Quan".

Địch nhân tuy mới bại, nhưng nếu chúng ta muốn chiếm được Hồi Nhạn Quan, vượt qua sông Dũng Thủy, thì chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng."

Ừm, Hồi Nhạn Quan" không dễ đánh, chỉ sợ sẽ hình thành nên tình thế càng kéo dài lâu hơn."

Nam Cung Uyển gật đầu nói.

Đúng vậy.

Tử Minh đã phân tích với ta, nếu tình trạng đối đầu này cứ kéo dài, Vũ Văn Cảnh Luân nhất định sẽ phải điều quân từ trong nước đến, còn quân của Nghị Bình Vương và Ninh Bình Vương cũng mất khoảng một tháng để tới được Hồi Nhạn Quan.

Kế tiếp, có thể giành được thắng lợi trận chiến này hay không còn phải xem Ngọc Đức ngươi."

Ý của Tướng quân là…."

Bùi Diễm nhìn Nam Cung Uyển, chậm rãi nói: "Ta muốn ngươi, mang theo đám người trong võ lâm kia, đi ngược đường đến phía sau núi mà Hoàn quốc đang đóng quân.

Vẫn như kế sách trước đã từng sử dụng tại Đông Lai, An Châu, Phục An Châu, Thành Châu, Phát động dân biến, phát động binh lính, thiêu đốt kho lương của quân lính Hoàn Quốc, giành lại chiến mã, tiêu diệt các binh lính đơn lẻ nhiều nhất có thể, quấy rối và làm hoảng loạn quân địch.

Ta muốn họ không có chút bình yên!"Giang Từ mở mắt ra, lúc này mới nhớ mình vất vả nhiều ngày, mệt mỏi rã rời nên sau khi ngửi mùi thơm trong phòng cũng ngủ thiếp đi.

Nàng nhìn quanh, nhanh chóng đứng dậy ra khỏi ghế, nhanh chóng thu dọn hòm thuốc rồi bước ra khỏi sảnh Đông.

Ánh nắng gay gắt của buổi trưa khiến nàng phải nhắm mắt lại một chút.

Tiến dọc theo hành lang đi đến đại sảnh.

Nàng thấy Vệ Chiêu và Bùi Diễm Đang ngồi ăn cơm, cả hai cùng ngẩng đầu nhìn.

Giang Từ do dự một chút, bước vào đại sảnh, mở miệng nói: "Tướng gia, ta cầu xin ngài vẫn nên cho ta trở về đi."

Bùi Diễm ra hiệu cho hạ nhân vội bày bát đũa lên, Giang Từ cũng đang đói bụng, không từ chối, đặt hòm thuốc xuống, ngồi vào ăn cơm.

Thấy trên bàn bày ra dưa muối và cháo trắng, Giang Từ cũng không kinh ngạc, chỉ vùi đầu uống cháo.

Sau khi ăn xong, Bùi Diễm và Vệ Chiêu tiếp tục thảo luận về việc cung cấp mật tín cho triều đình và việc yêu cầu vận chuyển lương thảo.

Thấy cả hai người này thảo luận rất nghiêm túc, Giang Từ cầm hòm thuốc lên, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Vừa muốn ra khỏi cổng cửa phủ, Chu Mật đã xuất hiện ngăn nàng lại.

Giang Từ không có cách nào khác, chỉ có thể bĩu môi và quay lại phòng.

Vệ Chiêu đứng dậy, thản nhiên nói: "Tướng gia cứ an bài các bước tiếp theo đi, ta còn phải đi tìm hài cốt của Quốc Cữu đại nhân.

Nếu không, ta không biết trả lời với Trang vương gia và Quý phi nương nương như thế nào nữa."

Tam Lang cứ tự nhiên.

Bùi Diễm cười nói: "Tối mai, Tử Minh sẽ trở về thành, chúng ta sẽ thương lượng tiếp vậy."

Vệ Chiêu khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua mặt Giang Từ, rồi nhanh chóng rời khỏi sảnh.

Bùi Diễm vẫn như cũ, sau khi quay trở lại bàn, lại tiếp tục chấp bút làm việc của mình.

Giang Từ vừa định há miệng nói chuyện, Bùi Diễm đã trầm giọng nói: "Ngươi muốn đi cứu người?""Đúng vậy."

"Vậy ta hỏi ngươi, dân chúng thành Hà Tây có phải là người không?"Giang Từ không thể đáp lại, Bùi Diễm không ngẩng đầu lên mà nói: "Cuộc chiến này, dân chúng cũng đã chịu tổn thất nặng nề.

, Trong thành không đủ đại phu, ta đã sai người thu thập phòng củi ở phía tây quận phủ, làm phòng khám bệnh cho bá tánh ở đây.

Ngươi và Tiểu Thiên, hãy ở chỗ đó xem bệnh cho bách tính, chăm sóc và chữa thương cho họ đi."

"Hả?"Sao? Không dám? Xem ra Tử Minh này thu đệ tử không được tốt lắm.

Bùi Diễm nói xong lại tiếp tục việc làm trong tay.

Giang Từ suy nghĩ một chút, thấp giọng đáp: "Ta sẽ cố hết sức."

Bình Luận (0)
Comment