Trong lòng nàng thầm tự trách mình tại sao trước đó ăn nhiều cua đồng như vậy, bụng đau thì không sao, những lại để nhiều người nhìn thấy mình như vậy, quả thực là chuyện xấu hổ nhất trên đời.
Trong cơn đau, nàng mơ hồ thấy khuôn mặt cười của Bùi Đình lắc lư như con cua đồng trước mặt, nàng cực kỳ tức giận, tay phải nắm chặt, đột nhiên đánh thẳng vào khuôn mặt tươi cười đáng ghét đó.
Bùi Diễm cười ha ha, nghiêng người tránh đi, Giang Từ đang chuẩn bị đánh tiếp, sau lưng lại thấy ngứa, nàng đành phải thu hồi nắm đấm, đưa tay gãi phần lưng, chỗ kia không tới tay, lại đổi sang tay trái, bận tối mày tốt mặt.
Mọi người trong phủ tướng quân lúng túng nhìn nàng, e ngại Bùi Diễm, không dám cười lớn, nhưng vẻ mặt mỗi người đều méo mó, không giữ được hình dáng ngũ quan ban đầu.
Bùi Diễm đứng dậy, nói: "Đi thôi, trở về để Tử Minh xem cho ngươi thử rồi uống chút thuốc, cứ gãi như vậy cũng không phải cách."
Giang Từ tức giận nói: "Không đi nữa, ta không về nữa!"Bùi Diễm thong thả nói: "Vậy ngươi cứ ở lại đây, Tiêu giáo chủ sẽ chăm sóc tốt cho ngươi."
Giang Từ nổi tính bướng bỉnh, ngồi xuống mặt đất, lạnh lùng nói: "Ta không đi, xem hắn có thể làm gì ta!"Bùi Diễm nhíu mày, thấy tùy tùng dắt ngựa tới, khẽ cười, cúi người đưa tay ra.
Hai bên hông Giang Từ đã tê rần, bị hắn điểm mấy huyệt đạo rồi đặt nàng lên lưng ngựa.
Bùi Diễm để người trên ngựa, khẽ ra lệnh, ngựa chạy nhanh về phía phủ tướng quân.
Giang Từ đau đến mức không chịu nổi, trên đường còn chịu xóc nảy, còn phải nghe tiếng cười khẽ của "con cua đồng", trong lòng cắn răng nói: "Con cua đồng chết tiệt, cứ để ngươi đắc ý một chút, đừng tưởng ta không biết ý đồ gian xảo của ngươi!"Trở lại phủ tướng quân, Giang Từ được An Hoa dìu lên giường nằm xuống, cả người mềm nhũn, không còn sức gãi ngứa, mất sức nằm xuống, cuộn cả người lại.
Bùi Diễm chắp tay nhìn bộ dáng tả tơi không chịu nổi của nàng, cười nói: "Ngươi cố nhịn chút đi, ta đã sai người đi gọi Tử Minh tới rồi."
Giang Từ hừ lạnh, trong lòng cực kỳ hận hắn, im lặng không nói.
Trong lúc mơ hồ, nghe thấy tiếng bước chân vang lên, nghe tiếng thấy Thôi Lượng đi tới trước giường, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Chỗ nào không thoải mái?"Giang Từ liều mạng nín nước mắt lại, im lặng khóc thút thít.
Thôi Lượng đã nghe tùy tùng của phủ Tả tướng nói Giang cô nương ăn thịt cua nên bị đau bụng ngứa ngáy, thấy cơ thể nàng hơn run rẩy nhưng không chịu quay người lại, hắn ta nhịn cười, liếc mắt ra hiệu với An Hoa.
An Hoa thò đầu nhìn vào trong giường, thấy khóe mắt Giang Từ vương nước mắt, cười cười, lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng nói: "Giang cô nương, hay là để Thôi công tử xem giúp người một chút rồi uống thuốc, cứ gắng gượng chống đỡ như vậy không phải là biện pháp đâu."
Giang Từ cúi đầu "Ừm" một tiếng, bình tâm, chậm rãi quay người lại, đang nhìn ánh mắt mang ý cười của Thôi Lượng, mặt nàng đỏ bừng, lí nhí: "Thôi đại ca."
Tiếng cười khẽ truyền đến, ánh mắt Giang Từ khẽ liếc, chỉ thấy "con cua đồng" đáng ghét kia đang đứng ở cửa ra vào, trên mặt vẫn là nụ cười khiến người ta hận đến ngứa răng.
Trong lòng nàng tức giận, đột nhiên ngồi thẳng dậy, nắm cái gối gấm trên giường dồn sức ném về phía Bùi Diễm.
Bùi Diễm dùng chân phải hất nhẹ, gối gấm quay tít một vòng trên đầu ngón chân hắn, vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ, nhẹ rơi xuống đầu giường, hắn cười khẽ rồi thản nhiên bước ra khỏi phòng.
Ồn ào đến hơn nửa đêm, ánh trăng đã dần đi xuống.
Bùi Diễm bước ra khỏi cửa viện, thấy An Trừng đứng ngoài viện, khoanh tay đứng yên lặng.
Gió lạnh phả qua mặt, trong đầu hắn dần bình tĩnh lại, suy nghĩ một lát rồi nói: "An Trừng."
"Vâng, tướng gia."
"Phạm vi điều tra giáo chủ Tinh Nguyệt, tập trung vào những người quen của ta, hàng ngày hay lui tới."
An Trừng sửng sốt, cúi đầu nói: "Tướng gia, thứ cho thuộc hạ ngu dốt."
Bùi Diễm nhẹ nhàng cười khẩy: "Tiểu nha đầu chưa từng thấy bộ mặt thật của hắn, chỉ nghe giọng nói của hắn mà thôi.
Hắn muốn giết nàng diệt khẩu, không phải vì sợ rằng nàng sẽ vẽ ra khuôn mặt của hắn chúng ta có thể dựa vào đó mà tìm kiếm."
An Trừng suy ngẫm một chút, đôi mắt sáng ngời lên: "Hắn sợ rằng Giang cô nương Giang sẽ nhận ra giọng nói của mình ở một lúc nào đó.
Bây giờ Giang cô nương đang ở phủ tướng, chắc chắn hắn thường xuyên tiếp xúc với tướng gia, là người thân thiết với Tướng gia.
Hắn lo sợ rằng có ngày, Tướng gia và Giang cô nương gặp hắn sẽ vạch trần thân phận thật sự của hắn."
Bùi Diễm gật nhẹ: "Trận chiến hôm nay, chiêu thức của hắn còn vụng về, rõ ràng là đang cố tình che giấu võ công thực sự của mình.
Thêm nữa, hắn đã cố ý lắc lư người vì sợ ta sẽ nhận ra hắn qua dáng người.
Đáng tiếc là lúc hắn nói chuyện với tiểu nha đầu thì chúng ta lại ở xa, không nghe được giọng nói của hắn.