Nửa đời hồng trần, từ giang hồ đến triều đình, vào giờ khắc này, dường như đều cách rất xa ông ta, để lại trong lòng ông ta, chỉ bận tâm đến nữ tử trước mắt này hơn hai mươi năm qua, còn có người nọ ở Hà Tây xa xôi.
Lông mi Bùi phu nhân khẽ động, mắt vẫn chưa mở, đã hé miệng cười.
Rung động trong lòng Bùi Tử Phóng yên tĩnh lại, cúi người nâng bà ấy dậy, dịu dàng nói: "Mấy ngày liền túc trực bên linh cữu, có phải mệt rồi hay không?""Ngài cũng vậy, có mệt hay không?" Bùi phu nhân vịnh tay ông ta ngồi dậy, bàn tay mềm mại.
Bùi Tử Phóng biết bà ấy đích thân tới chắc chắn có chuyện quan trọng, đè xuống khát vọng trong lòng, chỉ nhàn nhã ôm lấy bà ấy, thấp giọng nói: "Có gặp được Văn quý phi không?""Có nói chuyện, chỉ là trong cung người đến người đi, không tiện nói nhiều, chỉ là ta thấy, mẫu tử nàng ta hiện tại rất đề phòng chúng ta đấy."
Bùi phu nhân vén tóc mai bay tán loạn, nhẹ giọng nói."
Trong tay Tĩnh Vương không có nhiều binh lính trực thuộc, không phải sợ, hai vạn người Diễm Nhi và Cao Thành đã sớm có ý đồ, muốn làm việc lớn, hiện tại chủ yếu là thu phục Túc Hải Hầu."
Bùi phu nhân gật đầu, lại khẽ lắc đầu.
Bùi Tử Phóng cười: "Ta đã sớm nói Túc Hải Hầu người ngay thẳng, là loại dầu muối không vào, nàng không tin sẽ gặp khó khăn."
"Không phải việc này."
Lông mày Bùi phu nhân dài đen nhánh, nhẹ nhàng rũ mắt: "Túc Hải hầu nhất định phải thu phục, còn có người, chúng ta không thể bỏ qua."
"Ai?""Tiểu Khánh Đức Vương."
Trong lòng Bùi Tử Phóng run lên, buông lỏng tay ra một chút, suy nghĩ một lát, nói: "Vị vương gia hoàn khố đó à, chẳng lẽ không đơn giản giống vẻ ngoài sao?"- Giải thích, từ "Hoàn khố" là dùng để chỉ con cái của những gia đình giàu có.
Hết giải thích."
Không phải vậy.
Chỉ là hắn ta rất quan trọng, khắp nơi đều muốn tranh giành hắn ta, khiến mọi chuyện dễ có biến số."
Bùi Tử Phóng gật đầu nói: "Quả thật cũng đúng, theo kế hoạch của chúng ta, trước khi Diễm Nhi đánh bại quân Hoàn, phía nam tuyệt đối không thể loạn."
"Người ta phái đi, Tiểu Khánh Đức Vương cũng coi trọng, phong làm Trịnh phi.
Nhưng hiện tại hắn ta chuyên sủng Trình Doanh Doanh, Trình Doanh Doanh đã có thai, hiện tại mặc dù Vệ Tam Lang hợp tác với Diễm Nhi, nhưng tương lai khó đảm bảo không xảy ra sự cố."
Bùi phu nhân nhẹ nhàng nói, lại vuốt ve mái tóc đen trước ngực.
Dường như bà ấy có chút phiền lòng, nói: "Không nói cái này, ta sẽ nghĩ cách thu phục hai huynh đệ Túc Hải Hầu, đúng rồi, người nọ thế nào? Thật sự không còn hy vọng nữa sao?"Khuôn mặt Bùi Tử Phóng hơi trầm xuống, thản nhiên nói: "Nàng tới, vốn là để hỏi chuyện này."
Bùi phu nhân không để ý nhìn ông ta, cười yếu ớt một tiếng, giọng điệu mỉa mai: "Ta chỉ muốn hỏi kẻ thù giết chồng của ta hiện tại thế nào, có thể đợi đến khi con ta chiến thắng trở về kinh, cũng có thể cho Diễm Nhi một tin tức chắc chắn."
"Không cần, ta đã truyền thư cho Diễm Nhi.
Mấy ngày nay bệnh tình của Tạ Triệt đã ổn định một chút, nhưng hy vọng tỉnh lại không lớn."
Hai tay Bùi Tử Phóng chậm rãi siết chặt, ở bên tai Bùi phu nhân nhẹ giọng nói: "Biết nàng nhớ hắn, mặc dù ta giúp thái y đả thông kinh mạch của hắn, để hắn uống thuốc, nhưng cũng ở trong cơ thể hắn động tay động chân, tránh cho nàng không yên tâm!"Bùi phu nhân khẽ thở dài, trên gò má lại bắt đầu hơi đỏ ửng, xẵng giọng: "Ta có cái gì không yên lòng, chỉ là thay Diễm Nhi quan tâm mà thôi, dù sao vẫn không thể vì Tạ gia làm áo cưới!""Vậy ta hỏi nàng, với thủ đoạn của Tạ Triệt, sao hắn có thể đối xử tối với Diễm Nhi như vậy? Cho dù Diễm Nhi chạm tới điều tối kỵ trong lòng hắn nhưng hắn vẫn không ra tay?" Bùi Tử Phóng nhàn nhã hỏi.
Đuôi lông mày khóe mắt Bùi phu nhân mang theo nụ cười quyến rũ, xẵng giọng: "Không phải ta cũng là vì tốt cho Diễm Nhi, đành phải làm vậy sao?" Nụ cười của bà ấy dần đậm, trong mắt cũng lộ ra tia sáng đẹp đẽ, giống như thiếu nữ Ngọc Điệp hơn hai mươi năm trước: "Thật ra ta cũng không nói gì, do hắn muốn hiểu lầm Diễm Nhi là huyết mạch của hắn, vậy cũng không liên quan đến ta."
Hơn hai mươi năm trôi qua, nụ cười của bà ấy vẫn tươi mát như sương sớm, Bùi Tử Phóng nhìn không chớp mắt.
Bùi phu nhân ôm lấy cổ của ông ta, hai gò má đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Đúng lúc Diễm Nhi sinh non một tháng, hắn không thể không tin."
Ánh mặt trời chiếu lên kính cửa sổ của thư các, lộ ra ánh sáng đỏ sậm, ánh sáng soi chiếu, chiếu lên váy lụa màu xanh nhạt của Bùi phu nhân, càng tôn lên vẻ thanh lệ không gì sánh được của bà ấy.
Bùi Tử Phóng nhìn đến ngây ngốc, thở dài sâu, thân thể chậm rãi đè xuống, ở bên tai bà ấy thấp giọng nói: "Ngọc Điệp."
"Tử Phóng."
Bùi phu nhân yếu ớt đáp lời."
Ta chỉ hận, năm đó ở Tuyết Lĩnh vì sao người đầu tiên tìm được nàng không phải ta, mà là đại ca."