Vũ Văn Cảnh Luân chỉ huy ổn thỏa, đánh lùi trận công thành và thế tấn công như thủy triều của Trường Phong Kỵ, cuối cùng vững vàng bảo vệ "Hồi Nhạn Quan".
Bùi Diễm phát động tổng tiến công trước khi viện quân của quân Hoàn tới, kết thúc trong thất bại.
Trong trận này cao thủ "Nhất Phẩm Đường" của Hoàn quốc gần như chết hết, thế lực võ lâm Hoa Triều cũng bị tổn thất nặng nề.
Thêm việc lúc trước nửa giang sơn phía bắc rơi vào tay giặc, nhiều trận chiến thất bại, từ nay về sau Hoa Triều không còn cục diện thế lực võ lâm âm thầm kiểm soát quân sự và chính trị.
Móng sắt rung trời, cuối cùng "Nghị Bình quân" và "Trữ Bình quân" sau khi lần lượt bị đánh lui và tập kích, vào lúc hoàng hôn ngày hôm đó đã đến "Hồi Nhạn Quan".
Vũ Văn Cảnh Luân đang cùng Dịch Hàn thảo luận về "Tứ Phương Xa" lúc trước Trường Phong Kỵ sử dụng trong trận công thành, nghe báo lập tức đích thân nghênh đón hai vị hoàng thúc vào trướng, sau khi chào hỏi một hồi, Nghị Bình Vương uống một ngụm trà, cười nói: "Cảnh Luân, không phải thúc chê trách ngươi, nhưng quân Hoàn chúng ta lấy kỵ binh là sở trường, ngươi sao có thể để Bùi Diễm kiềm hãm trong quan trại nhỏ như vậy được?! Ngày mai chúng ta lập tức tấn công ra ngoài, ta không tin, không bắt được Trường Phong Kỵ của hắn!"Khuôn mặt Vũ Văn Cảnh Luân nghiêm nghị nói: "Hai vị hoàng thúc đường xa đến đây, nhanh chóng tiếp viện tiểu chất, tiểu chất rất cảm kích, chúng ta nhất định sẽ tấn công ra ngoài, nhưng không phải bây giờ, trước mắt, còn một chuyện quan trọng nhất định phải làm."
"Chuyện gì?" Trữ Bình Vương thấy hắn ta nói chuyện rất nghiêm túc, cùng Nghị Bình Vương liếc mắt nhìn nhau.
Đằng Thụy vào trướng, Vũ Văn Cảnh Luân lập tức không nói nữa, chỉ âm thầm nháy mắt với Dịch Hàn, Dịch Hàn hiểu ý, đợi mọi người ra ngoài, lặng lẽ quay lại trướng lớn chủ soái.
Vũ Văn Cảnh Luân im lặng thật lâu, mỉm cười nói: "Dịch tiên sinh, hôm nay trên tường quan sát trận chiến, ta thấy con rể ngài khá oai hùng, võ công cũng không tệ, ta muốn nhận hắn làm thuộc hạ."
Dịch Hàn vui vẻ, vội quỳ một gối xuống, thay mặt Minh Phi tạ ơn Vũ Văn Cảnh Luân đã trọng dụng.
Vũ Văn Cảnh Luân tiến lên nâng ông ta dậy, Dịch Hàn nhận ra điều gì nói: "Vương gia có việc phân phó, Dịch Hàn dù liều mạng này nhất định sẽ làm được."
Vũ Văn Cảnh Luân gật gật đầu, thấp giọng nói: "Ta muốn mời tiên sinh giúp ta làm một việc, chỉ là cần phải giấu Đằng tiên sinh."
Sau trận công thành này, chiến sự yên ổn không ngờ, quân Hoàn vẫn trấn thủ quan không ra, Bùi Diễm cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hắn không nắm chắc tâm tư của Vũ Văn Cảnh Luân, đành phải truyền lệnh xuống, toàn thể tướng sĩ sẵn sàng ra trận, tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục, chuẩn bị cho trận chiến kịch liệt hơn.
Chưởng môn Thương Sơn Liễu Phong dựa vào võ công cao cường, trốn về quân doanh cùng hơn một trăm cao thủ, mỗi người đều bị thương.
Nhớ tới đệ tử thương vong nặng nề, đau buồn không thôi.
Bùi Diễm đến an ủi vài lần, tâm tình mọi người mới thoáng bình phục.
Hai người vội vã chạy tới y trướng, Lăng quân y đang giúp một đệ tử Thương Sơn bị thương xử lý vết thương.
Nhưng người này là bị đao Toái Xỉ của cao thủ Nhất Phẩm Đường chém trúng và cắt ngang, chỗ vết thương đã sớm nát thành một lỗ máu, kêu la liên tục, nếu không phải Liễu Phong điểm huyệt đạo của hắn, hắn lập tức muốn gãy tâm mạch nhanh chóng chết đi.
Thôi Lượng nhìn một chút, trên mặt hiện lên vẻ không đành lòng, lắc đầu.
Lăng quân y cũng biết tốn công vô ích, uể oải nói: "Thời tiết quá nóng."
Liễu Phong nghe vậy rất buồn bã, tên đệ tử này rất được hắn ta sủng ái.
Hắn ta vốn định có thể lập được công lớn trong trận công thành, sau đó ép Bùi Diễm thực hiện lời hứa, để cho càng nhiều đệ tử Thương Sơn nhậm chức trong quân, để người của mình làm quận thủ Thương Châu.
Không ngờ trận công thành thất bại, còn làm mất tính mạng nhiều đệ tử như vậy.
Tuy nói Bùi Diễm vẫn hứa hẹn cho Thương Sơn phái rất nhiều chỗ tốt, nhưng cái được không bù đắp đủ cái mất.
Mắt thấy đệ tử này còn đang kêu la, hắn ta thở dài một tiếng, tiến lên cắt đứt tâm mạch đệ tử, đệ tử kia co quắp vài cái, cuối cùng ngừng gào thét.
Mấy tháng qua cho dù Giang Từ đã quen nhìn thấy cảnh máu tanh và tàn khốc của chiến trường, lúc này trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, thấy khuôn mặt Thôi Lượng đau thương đi ra khỏi y trướng, yên lặng đi theo phía sau.
Đêm mùa Tam phục, ngột ngạt khô nóng.
Vẻ mặt Thôi Lượng nặng nề, ngồi xuống một tảng đá, hơi kéo cổ áo ra.
- Giải thích, "Tam phục" là thời kì nóng nhất trong năm.
Hết giải thích.
Từ khi Giang Từ quen biết Thôi Lượng tới nay, chưa bao giờ thấy hắn ta như vậy, nàng suy nghĩ một chút, chạy đến đường núi bên doanh trại bẻ mấy lá hương bồ lớn, rồi chạy về chỗ Thôi Lượng ngồi xuống, nhẹ nhàng quạt lá hương bồ.