Vũ Văn Cảnh Luân biết một khi Dịch Hàn đã tham gia thì Bùi Diễm chắc chắn sẽ giả vờ thất bại.
Vì vậy hắn dứt khoát cầm chặt Bạch Lộc Đao, từ phía sau kết hợp tấn công tiến về phía Bùi Diễm, tiếp tục tham gia vào trận chiến.
Dù sao Bùi Diễm khi gửi lời khiếu chiến, hắn cũng đã tự nguyện lấy một địch hai, nên hắn bây giờ cũng không tính là tiểu nhân hèn hạ.
Kỵ binh Trường Phong Vệ thấy vậy không khỏi nổi lên một trận ồn ào toàn tiếng chửi bới, nhưng tướng sĩ Hoàn Quốc đã nhanh chóng nổi tiếng trống trận lên, đè tiếng chửi rủa của kỵ binh Trường Phong Vệ xuống.
Bùi Diễm vì phải đối đầu một chọi hai, dần dần cảm thấy có chút đuối sức.
Cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi sức kiếm của Dịch Hàn nữa, hắn vội hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay hắn đồng thời ngăn chặn cả một đao và một kiếm, thân hình ngả về sau."
Ô Kim Câu" dường như cũng nhận ra chủ nhân đang trong tình thế nguy hiểm , đột nhiên nổi điên, lao người phóng nhanh về trận của tướng sĩ Trường Phong Vệ.
Vũ Văn Cảnh Luân thấy Bùi Diễm quả nhiên đã chạy trốn, lòng thoáng yên tâm.
Hắn ra hiệu Dịch Hàn một cái, dẫn theo đội ngũ ra khỏi cửa ải để truy đuổi.
Bùi Diễm nghe tiếng vó ngựa vang lên ở phía sau, khẽ mỉm cười, vội phi ngựa nhanh thêm hơn mười trượng nữa.
Tướng sĩ Trường Phong Vệ vội đến đón hắn, Bùi Diễm quay đầu cười lớn: "Điện hạ, lần sau chúng ta lại tiếp tục chơi đùa."
Vũ Văn Cảnh Luân trong lúc tập trung đuổi theo hắn, nghe thấy vậy vội cười nói: "Bản vương vẫn còn chơi chưa đã, sao Hầu gia lại có dừng được?"Hắn vừa nói xong, kèn chiến của tướng sĩ Trường Phong Vệ vang lên , trận hình cũng theo đó biến đổi không ngừng, chia cắt đội ngũ của Vũ Văn Cảnh Luân và đội ngũ của hắn thành từng nhóm riêng lẽ nhau.
Vũ Văn Cảnh Luân nhớ đến lời dặn dò của Đằng Thụy, mắt thấy Bùi Diễm từng bước lui về phía sau, hắn không tiếp tục truy kích nữa, mà cùng với Dịch Hàn xông thẳng đến cờ chiến có chữ "Ninh" xa xa trong trận pháp kia.
Bùi Diễm khuôn mặt đột nhiên biến sắc, cao giọng quát: "Ngăn bọn họ lại cho ta!"Dịch Hàn hết sức đắc ý, lực đao trên tay càng hung hăng, hắn thét dài lên một tiếng , ra sức chém giết .
Nhìn hắn lúc này tựa như ma quỷ đang hiện diện trên lưng ngựa, theo tiếng gió rít rào mang theo kiếm khí hùng hồn, nhanh như chớp cướp đi hơn chục mạng người.
Trước kiếm thế oai hùng của hắn, các tướng sĩ Trường Phong Vệ không ngừng ngã xuống.
Hắn đánh đâu thắng đó, mở đường cho Vũ Văn Cảnh Luân đuổi theo sau, không lâu sau hai người đã tới trước mặt Ninh Kiếm Du.
Ninh Kiếm Du cầm trường thương "Vũ Ngân Long" trong tay, muốn nhanh chóng hạ gục đi hai người đang tấn công hai phía này, nhưng trên kiếm Dịch Hàn lúc này lại sinh ra một luồng lốc xoáy, khiến cho trường thương của hắn thoáng chậm lại, đao của Vũ Văn Cảnh Luân chém ngang vào chiến giáp bên sườn phải hắn.
Ninh Kiếm Du cho dù trong chiến giáp có "Kim Lũ Giáp", cũng cảm thấy một đao này lực đạo vô cùng to lớn, chân khí bỗng hoảng loạn, sau đó liền ngã xuống.
Dịch Hàn lại là một kiếm, chặt đứt cán cờ có chữ "Ninh" trên đó.
Chữ "Ninh" trên cờ vừa đổ xuống, trận hình của tướng sĩ Trường Phong Vệ ngay lập tức hỗn loạn, Bùi Diễm cũng không giữ được bình tĩnh, từ đằng xa như điên lao nhanh đến.
Trên quan ải, Đằng Thụy quan sát hết trận chiến, hắn biết thời cơ đã đến, không thể bỏ lỡ, lệnh kỳ trong tay hạ xuống, tiếng trống trận lại vang lên rung trời.
Nghị Bình Vương chờ đã lâu quát lớn một tiếng, mang theo nhân mã lao vào trận chiến.
Trận chiến khốc liệt, hỗn loạn, từ từ diễn ra tại " Hồi Nhạn Quan."
Thôi Lượng đứng trên đài cao quan sát, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh ở trên quan ải kia, không khỏi thầm than một tiếng: Sư thúc, sư tổ ngày đó mặc dù đã từng nói cho người biết về Thiên Cực trận, nhưng có một điểm vẫn chưa từng nói với người, mắt trận, kỳ thật là dùng để mê hoặc quân địch a.
Kỳ thực, ta dùng đến Thiên Cực Trận này, mục đích cũng chính là muốn dẫn đội quân chủ lực của người xuất quan mà thôi.
Trận hình tựa như dòng nước, dòng nước không ngừng sinh sôi, cũng mong sao dòng nước này có thể cuốn trôi đi hết mọi máu tanh và giết chóc trong trận chiến vô nghĩa này.
Hắn quả quyết giơ tay phải lên, theo hành động của hắn, pháo hoa rực rỡ chiếu khắp bầu trời thu.
Đằng Thụy ngẩng đầu, nhìn lửa cháy đầy trời, trong lòng càng thêm bất an.
Nhưng nỗi bất an này là từ đâu mà có, hắn lại có chút nghĩ không rõ.
Đang suy nghĩ, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng hô chiến chấn động từ phía Bắc quân doanh tại Quan Khư.
Có một tướng lĩnh chạy vội vàng lên thành lâu: "Tiên sinh, không tốt rồi, có mấy vạn người đang tập kích quân doanh của chúng ta từ phía Bắc!"Đằng Thụy kinh hãi, mấy vạn người?! Ở phía bắc của Nhạn Quan, từ khi nào lại có hàng vạn người phối hợp với Bùi Diễm để tấn công chứ?