Trong hai ngày đó, Giang Từ di chuyển hết y trướng này đến y trướng khác, ra sức cứu chữa những người bị thương mà chẳng có lúc nào được nghỉ ngơi, đến cùng cũng kiệt sức.
Khi đến y trướng ở thành Đông Lai, mọi người trong thành từ các đại phu đến bách tính đã cùng nhau chung sức cứu chữa người bị thương, lúc này thì các quân y như nàng mới có thể thả lỏng một chút.
Đêm dần sâu, Giang Từ không thể chống đỡ được nữa, dựa vào bên lò thuốc, ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, nàng nghe thấy ba từ "Thánh giáo chủ" , đột nhiên tỉnh giấc.
Bên cạnh, một số thương binh đang trò chuyện với nhau."
Người Nguyệt Lạc lần này vì sao phải giúp chúng ta?""Cái này ta cũng không biết."
"Đúng vậy, điều này rất kỳ quái.
Ta nghe người ta nói, Nguyệt Lạc bị Hoa Triều chúng ta ức hiếp vô cùng lợi hại, thủ hạ của Vương Lạc, ở nơi đó không biết đã giết bao nhiêu người.
Làm sao bọn họ còn có thể tới giúp chúng ta đánh bại Hoàn Quốc đây?""Lần này nếu không nhờ bọn họ tương trợ, nhất định chúng ta sẽ rất khó để có thể đánh bại được Hoàn Quốc.
Đáng tiếc bọn họ tới nhanh, rời đi cũng nhanh."
Một người với giọng điệu mang theo chút tiếc nuối nói: "Đúng vậy a, trên chiến trường ngày hôm trước, có một tên từ đoàn quân Nguyệt Lạc giúp ta đỡ một nhát kiếm.
Người đó quả là một hảo hán.
Ta đã có ý định sau khi chiến sự kết thúc còn sẽ tìm người ấy uống vài chén rượu đây."
"Còn tên Thánh giáo chủ kia nữa, chậc chậc, võ công xuất thần nhập quỷ.
Ta thấy, dù không sánh bằng Hầu gia của chúng ta, nhưng cũng không kém hơn ngài ấy là bao nhiêu!"Người bên cạnh cười to: "Đó là đương nhiên, Hầu gia chúng ta võ công thiên hạ đệ nhất, vị Thánh Giáo Chủ kia chỉ có thể đứng thứ hai, còn Dịch Hàn thì chỉ có nước cút trở về quê nhà mà thôi."
Mọi người cười to, lại có một người cười nói: "Dịch Hàn cũng là một nhân vật lợi hại, không chỉ giữ được mạng sống, mà còn khiến Vệ Chiêu đại nhân bị thương nặng."
Huyết sắc trên mặt Giang Từ rút hết, nàng đứng phắt dậy và bắt đầu chạy như điên.
Trong thành Đông Lai, khắp nơi đều là dân chúng đang ăn mừng kỵ binh Trường Phong Vệ cuối cùng cũng đã đuổi được quân Hoàn Quốc ra khỏi lãnh thổ.
Mặc dù trước mắt có rất nhiều kỵ binh Trường Phong Vệ đi lại, nhưng nàng vẫn cảm thấy không có gì thu hút được sự chú ý của mình được nữa."
Dịch Hàn cũng là một nhân vật lợi hại, không chỉ giữ được mạng sống, mà còn khiến Vệ Chiêu đại nhân bị thương nặng."
Là thật sao? Đôi mắt của nàng dần dần đẫm lệ, hơi thở cũng trở nên gấp rút, đôi chân cũng không còn sức, nhưng vẫn không thể dừng lại.
Câu hỏi duy nhất trong đầu nàng hiện giờ là: phải đi đâu để tìm được hắn đây?"Tiểu Từ!" Hình như có người lớn tiếng gọi nàng, Giang Từ như không nghe thấy, vẫn chạy ra ngoài thành.
Hứa Tuyền nghĩ nàng vẫn không nghe thấy, bèn giục ngựa đuổi tới ngăn trước mặt nàng, cười nói: "Ngươi gấp gáp như vậy, định đi đâu sao?"Giang Từ dừng bước, đôi môi khẽ run, nhưng không cách nào mở miệng hỏi, chỉ vội vàng nói: "Hứa tướng quân, tướng gia đang ở đâu?"Hứa Tuấn thấy nàng gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, vội nói: "Hầu gia hiện đang ở bên bờ sông Dũng Thủy, đang triệu tập thuyền, chuẩn bị qua sông truy kích Hoàn Quân."
Giang Từ bước lên một bước, kéo mạnh một tên tướng sĩ đang ngồi trên lưng ngựa xuống.
Thân binh kia không kịp đề phòng nên rất nhanh đã bị nàng kéo rơi xuống đất.
Giang Từ nhảy lên ngựa, quát to một tiếng , phóng nhanh về phía dòng sông.
Bên bờ sông Dũng Thủy, tiếng người huyên náo, đèn đuốc vang trời, Bùi Diễm thấy thuyền cũng đã điều động đủ, cầu nổi cũng sắp dựng xong, hướng Thôi Lượng cười nói: "Không sai biệt lắm."
Thôi Lượng mới định mở lời, bất ngờ một kỵ sĩ trong tiếng la hét từ quân đội Trường Phong Vệ vội vã truyền đến .
Bùi Diễm nhìn rõ người đang cưỡi ngựa, vội nhíu mày, nhanh chóng tiến lên, dùng sức kéo lấy dây cương, khiến Giang Từ mất thăng bằng và lăn xuống yên ngựa.
Bùi Diễm đưa tay phải ra để đỡ nàng, hỏi: "Ngươi sao lại đến đây?"Giang Từ thở dốc, nắm chặt cánh tay Bùi Diễm, run giọng hỏi: "Hắn, hắn đang ở đâu?"Thôi Lượng thầm than trong lòng, nhưng không tiện nói trước mặt Bùi Diễm, đành phải cúi đầu xuống.
Bùi Diễm một khắc yên lặng, hắn lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn Giang Từ, Giang Từ cũng nhìn lại hắn.
Không biết qua bao lâu, trong lòng nàng dần tuyệt vọng, thân hình khẽ lay động, hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tiếng hí của chiến mã vang lên, Bùi Diễm hồi thần lại đột nhiên mỉm cười.
Giang Từ nhìn thấy khuôn mặt cười của hắn, cảm thấy có điều gì đó không đúng, nước mắt cũng dần ngừng lại.
Bùi Diễm dắt một con chiến mã đến , nói với Giang Từ: "Ngươi đi theo ta."
Giang Từ vô thức nhìn Thôi Lượng, Thôi Lượng khẽ gật đầu, Giang Từ vội đuổi theo Bùi Diễm.
Bùi Diễm khoát tay, hộ vệ Trường Phong Vệ lui về chỗ cũ, bước chân hắn nhẹ nhàng, dẫn nàng đi dọc theo con sông, về phía tây vài chục bước.