Giang Từ cảm thấy tê dại từ đầu ngón tay truyền thẳng vào trái tim, nhịn không được cười tránh né đi.
Vệ Chiêu thống khổ khẽ rên một tiếng, há miệng thở dốc."
Ừm."
Hai tay Giang Từ đặt trước ngực hắn, nhìn mái tóc đen của nàng và mái tóc đen của hắn quấn chặt lấy nhau, nhẹ nhàng chạm nhẹ một cái."
Sau này, nàng có hận ta hay không?" Khoái cảm qua đi, hắn lại cảm thấy hối hận và tiếc nuối.
Giang Từ dùng sức cắn mạnh vào ngực hắn, đau đớn truyền đến khiến hắn không nhịn được kêu lên một tiếng, nhưng vẫn không buông nàng ra.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, giống như oán hận nhìn hắn: "Nếu chàng còn bỏ ta lại, ta hận chàng cả đời."
Đáy lòng hắn dâng lên một tia sợ hãi , bất an khó hiểu.
Nàng cũng giống như từ trong mắt hắn nhìn thấy tia sợ hãi này, bất an trèo lên thân thể hắn: "Ta muốn chàng thề, cả đời cũng không được bỏ lại ta."
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng như tuyết của nàng, trầm giọng nói: "Được, cả đời cũng không bỏ rơi nàng."
"Ta muốn chàng thề."
Nàng không buông tha cho hắn.
Hắn do dự một lát, chậm rãi nói: "Được, nếu ta lại bỏ rơi nàng, thì sẽ bị hỏa thiêu đến chết, cháy tàn xương thịt."
Nghe vậy, Giang Từ vô cùng sợ hãi, nàng vội lấy tay che lại miệng của hắn.
Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cảm giác được sự căng thẳng kề sát trước ngực mình, dục vọng lại lần nữa dâng lên, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm gì, chỉ khẽ vuốt ve da thịt của nàng, mặc cho nàng lười biếng nằm sấp trên người hắn.
Nàng không biết ngủ thiếp đi trong bao lâu, đê khi tỉnh dậy đã không thấy hắn đâu nữa, đột nhiên có chút hoảng sợ, nhanh chóng ngồi dậy, gọi hắn: "Tiêu Vô Hà."
Đúng lúc này, chiếc chăn trên vai nàng trượt dài xuống, dấu vết của đêm qua và buổi sáng nay khiến nàng càng nhận thức được rằng đây không phải chỉ là một giấc mơ của nàng.
Nhưng hắn đang ở đâu? Trong lúc hoảng loạn, nàng vừa định bước xuống giường thì một bóng dáng màu trắng đã nhanh chóng xuất hiện ở cửa, sau đó ôm chặt lấy nàng.
Lúc trước khi nàng và hắn thân mật với nhau, khoái cảm lấn át đi chút lý trí còn sót lại cuối cùng.
Nhưng giờ phút này hai người đều có chút ngượng ngùng, hắn vội vàng bước nhanh ra, đứng ở cửa ra vào, nửa ngày sau mới quay trở lại, lúc này, trong ngực còn mang theo một chậu nước nóng.
Tiếng bước chân hắn nhẹ nhàng vang lên, nàng từ phía sau ôm lấy eo của hắn, kề mặt sát ở sau lưng hắn, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng dựa vào.
Hắn xoay người lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên, ôn nhu nói: "Có đói không?"Giang Từ ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp truyền đến, kinh ngạc nói: "Chàng đang nấu cơm sao?!"Vệ Chiêu mỉm cười: "Rất kỳ quái sao?"Giang Từ không tin, tránh tay của hắn mà vội chạy đến phòng bếp.
Thấy được trong bếp đúng là đang nấu cơm, nàng không khỏi cười híp mắt: "Được nha, hôm nay chàng lại tiếp tục đi trộm đồ.
Đợi đến khi nhà người ta không còn con gà nào nữa, nhất định sẽ tìm đường lên núi bắt mèo đây."
Vệ Chiêu chỉ nhìn nàng cười, đôi mắt phượng híp lại đầy đắc ý , thậm chí còn mang theo chút ngang bướng hiếm thấy.
Ban đêm gió thổi mạnh, nàng cũng rất sợ lạnh, nên nàng rút toàn bộ thân thể vào trong ngực của hắn, tham luyến ấm áp từ người hắn.
Khí tức trên người hắn giống như gió xuân, nhanh chóng bao lấy nàng, khiến nàng lưu luyến không nỡ rời đi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi của những ngày vừa qua, hai người bọn họ dường như đã quên đi mình đang ở đâu, bọn họ cũng rất ít khi nhắc đến chuyện trước đây.
Cả hai bây giờ đều chìm đắm vào cảm giác hạnh phúc này của bọn họ, không màng đến mọi chuyện xung quanh.
Đến giữa đêm, nàng bị một cảm giác ngứa ngáy ở bên tai đánh thức.
Nàng chỉ có thể bất lực cười đùa né tránh, nhưng càng như vậy, hắn lại tiếp tục tiến lại gần nàng."
Nàng có mệt hay không?" Hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập, thanh âm mang theo chút mê hoặc, còn có mấy phần dục vọng không kìm chế được.
Thân thể nàng hiện tại có chút đau nhức, nhưng nàng biết nàng trốn không thoát, cũng không nỡ trốn ra vòng tay ấm áp này của hắn.
Vì vậy, nàng chỉ có thể cúi đầu chôn ở ngực hắn, "Ừm" nhẹ một tiếng .
Hắn không rõ nàng đây là cự tuyệt hay đồng ý, nên tiếp tục vây nàng ở dưới thân.
Thân thể của nàng mềm mại đến mê người, hắn tham luyến mỗi tấc da tấc thịt trên người nàng, thăm dò từng phần mềm mại trên người nàng.
Nàng nhiệt tình đáp lại, lại phát hiện hắn bỗng nhiên ngừng lại.
Nàng mở hai mắt mê mang ra nhìn, lại thấy hắn vẫn đang chuyên chú nhìn mình, không khỏi đưa tay ôm lấy cổ hắn, thấp giọng nói: "Sao vậy?"Hô hấp của hắn dồn dập, đột nhiên đưa tay nắm chặt eo của nàng, thanh âm có chút khàn khàn, bên tai nàng thấp giọng nói: "Chúng ta thử một lần, có được không?""Thử cái gì?" Nàng mở to hai mắt nhìn hắn.
Thấy nàng nhìn hắn không chớp mắt, mặt hắn càng đỏ hơn, giọng điệu mang theo mệnh lệnh: "Nàng nhắm mắt lại."