Đằng Thụy thở dài: "Ở kinh thành có lẽ còn lạnh hơn, gió và sương giá kia."
"Nhưng nếu chúng ta không trở về kinh thành, thì không chỉ phải đối mặt với gió và sương giá, mà còn có phải đối mặt với những âm mưu và quỷ kế kia nữa."
Đằng Thụy nhìn về một góc tường thành của thành quận xa xăm, từ từ nói: "Nhưng nếu chúng ta mặc đủ quần áo chống rét, có đủ lương thực qua mùa đông, lại nhóm lửa lên và xây tường thành cao hơn một chút, thì chẳng còn gì phải sợ hãi.
Chịu đựng qua mùa đông, sau đó tất nhiên sẽ là mùa xuân."
Vũ Văn Cảnh Luân với vẻ mặt nghiêm túc nói: "Xin tiên sinh chỉ giáo."
"Vương gia, trước mắt Thành Quận chúng ta không thể giữ được, hiện tại chúng ta nên trở về kinh thành.
Sau trận thất bại này, dù Hoàng Thượng có ý muốn bảo vệ vương gia, vương gia nhất định cũng phải giao lại toàn bộ binh quyền trong tay người."
"Nhưng nếu bây giờ trở về kinh thành, chỉ sợ Hoàng huynh sẽ tạo cho ta một cái tội danh mưu phản."
Đằng Thụy mỉm cười: "Hai vị hoàng thúc không may lại chôn thân trên đất khách, hoàng thượng chắc chắn ngày đêm bi thương, trong thời gian ngắn sợ là rất khó xử lý tấu chương."
Vũ Văn Cảnh Luân đột nhiên sáng tỏ.
Từ trước cho đến nay, phụ hoàng luôn muốn ra tay đối với hai vị hoàng thúc trong tay nắm binh quyền này.
Lần này, hắn dẫn quân xuôi Nam chinh phạt, tuy là đã thất bại, nhưng lực lượng quân chủ chốt vẫn còn, nhưng đại quân của Nghị Bình Vương và Ninh Bình Vương lại hoàn toàn bị tiêu diệt, đây lại vừa như ý của phụ hoàng.
Đằng Thụy nói tiếp: "Hoàng thượng xưa nay luôn yêu thương vương gia, sẽ không ra tay với vương gia.
Nhưng nếu vương gia trở lại kinh thành, binh quyền trong tay nhất định giao ra, trước mắt là để ổn định tình hình các thế lực trong triều."
"Nếu như lần này ta giao ra binh quyền, về sau muốn lấy lại sẽ rất khó.
Hoàng huynh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta."
Đằng Thụy chỉ vào Tây Bắc, chậm rãi nói: "Trước mắt, chúng ta chỉ có một con đường có thể đi."
Vũ Văn Luân hiểu ý, gật đầu: "Nguyệt Nhung."
"Vương gia sáng suốt.
Nếu không muốn giao ra binh quyền thì chỉ có thể tái chiến sự.
Trước mắt chúng ta không thể đánh ý định này lên Hoa Triều, vậy thì chúng ta chỉ có thể lùi một bước để tìm giải pháp khác."
Trên khuôn mặt Vũ Văn Cảnh Luân xuất hiện ý cười: " Thật ra từ lâu phụ hoàng đã muốn tiêu diệt hoàn toàn Tộc Nguyệt Nhung này.
Hiện tại, nếu ta muốn thống nhất thiên hạ, hậu viện không thể loạn.
Chỉ là nếu ta tấn công Nguyệt Nhung, Bùi Diễm có nhân cơ hội lần này mà đi đánh Dũng Thủy Hà hay không?"Đằng Thụy ho khan mấy tiếng, sau khi ho xong, lắc đầu nói: "Vương gia, Thành Đế đang bệnh nặng, Bùi Diễm lại mới giành được chiến thắng, e rằng triều đình bên kia sớm sẽ có biến động lớn.
Bây giờ không phải là thời cơ của Bùi Diễm tiến quân về phía Bắc.
Chúng ta vẫn nên yên lặng quan sát biến cố trước mắt.
Trước tiên là diệt trừ Nguyệt Nhung, tiện thể kiểm soát hai mươi sáu Châu ở phía tây.
Khi đó quân ta đã có binh lương, dù không về kinh thành, hoàng thượng và thái tử cũng không cách nào làm khó được ngài."
Lời này của Đằng Thụy đã nói rất rõ ràng, Vũ Văn Cảnh Luân tất nhiên là minh bạch ý tứ của hắn.
Thay vì trở về kinh thành bó tay chịu trói, không bằng nhân cơ hội lần này tự chiêu mộ quân đội, trước mắt ít nhất cũng có thể tự bảo vệ bản thân và chuẩn bị cho việc tái khởi đầu sau này.
Hắn suy nghĩ trong chốc lát, nói: " Nhưng mấy năm nay Nguyệt Nhung luôn xưng thần, tiến cống đầy đủ cho nước ta, bọn chúng cũng rất an phận, hoàn toàn không có quấy rối biên cảnh, cái này…"Đằng Thụy mỉm cười nói: "Vương gia, nếu ngài dẫn binh rút về Hắc Thủy Hà và nhận được quân tình khẩn cấp là Nguyệt Nhung thừa dịp quân ta mới bại, phát binh xâm lấn thì như thế nào? Ngài thử nghĩ xem, nếu trong tình hình đó, ngài thân là một nguyên soái, dẫn quân rút về kinh thành, hay là quyết định ngay lập tức, dẫn quân sang phía tây hỗ trợ.
Hai ý trên, ngài thấy, đâu mới là tâm ý của Hoàng thượng?"Vũ Văn Cảnh Luân vẫn còn hơi do dự: "Nhưng hiện tại lương thảo của chúng ta đang khan hiếm, muốn tiến về Nguyệt Nhung thì sao đây?"Đằng Thụy không nói gì, từ từ vươn tay trái ra, Vũ Văn Cảnh Luân tất nhiên đã lĩnh ngộ được.
Muốn đạt được lương thảo, Tả Chấp không thể lưu.
Hai người không nói thêm.
Vũ Văn Cảnh Luân nhìn về hướng Tây Bắc, ánh mắt dường như muốn xuyên qua lớp mây dày đặc ở kia, để nhìn thấy nơi xa hơn.
Tiếng chiến mã hí vang truyền đến, trong mắt hắn toát ra vẻ lãnh khốc, kiên quyết, ngửa mặt lên trời cười to nói: "Được! Bổn vương liền lấy hai mươi sáu châu phía tây này làm căn cơ, khôi phục uy vị và vào một ngày không xa sẽ đòi lại khoản nợ cũ này từ Bùi Diễm!"Đằng Thụy lui về phía sau hai bước, hành lễ , nói: "Đằng Thụy vô năng, khiến lần Nam chinh này của quân ta thất bại, kính xin vương gia…"