Thôi Lượng lúc này bừng tỉnh ngộ, vội nói: "Đừng, đừng.
Ta trời sinh tính tình tản mạn, chỉ muốn chu du thiên hạ, tứ hải làm nhà, ngàn vạn lần đừng làm lỡ chung thân của cô nương người ta."
Bùi Diễm khẽ nhíu mày, cúi đầu uống ngụm trà, không muốn tiếp tục bàn về đề tài này nữa, nói: "Vũ Văn Cảnh Luân thật không hổ danh kiêu hùng đương thời, không nghĩ đến hắn vẫn còn có kế sách như vậy."
Thôi Lượng mỉm cười nói: "Tướng gia, nếu như ngài ở vào tình trạng của hắn, có lẽ cũng sẽ có suy nghĩ tương tự."
Bùi Diễm cười to: "Vẫn là Tử Minh hiểu rõ ta nhất."
Đồng Mẫn nhanh chóng tiến vào, thì thầm nói gì đó vào bên tai Bùi Diễm.
Hắn không giấu được vui vẻ, vội vàng đứng dậy, đi vào bên trong nội viện.
Trong quận phủ, dưới cửa sổ Tây Thiên viện có trồng một hàng trúc.
Hiện tại do đang vào đầu mùa đông, nên chỉ còn lại những cành trúc khô queo.
Khi Bùi Diễm bước vào viện, Vệ Chiêu quay người lại, nụ cười tươi tắn như những cây trúc bên cạnh: "Chúc mừng tướng gia."
Ánh mặt trời mùa đông chiếu lên áo bào trắng của hắn tạo nên một cảm giác đặc biệt.
Bùi Diễm trong lúc còn đang suy nghĩ hắn có gì khác so với trước kia, thì Giang Từ chậm rãi đi ra khỏi phòng, mỉm cười nói: "Chúc mừng tướng gia, đại chiến đắc thắng, giành lại được Thành Quận."
Vệ Chiêu quay đầu lại mỉm cười với Giang Từ.
Bùi Diễm đứng dưới hành lang nhìn đến khung cảnh này, có chút không nhấc chân đi được.
Nàng cũng giống như trước kia, mặc dù là nam trang, nhưng khi nhìn Vệ Chiêu, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ ôn nhu uyển chuyển.
Cho dù là đã nghĩ mình phải buông xuống, nhưng khi thấy khung cảnh này, Bùi Diễm vẫn cảm thấy như có cái gì đó đè mạnh xuống lòng hắn.
Hắn cố trấn định lại cảm xúc của mình, cười nói: "Tam lang cuối cùng cũng về rồi."
Giang Từ lại đang nghĩ đến Thôi Lượng, nhìn Bùi Diễm hỏi: " Tướng gia, Thôi đại ca ở đâu?""Hắn còn đang ở trong chính điện."
Giang Từ ngước mắt nhìn về phía Vệ Chiêu.
Ánh mắt Vệ Chiêu nhìn nàng vô cùng mềm mại, nhẹ giọng nói: "Đi đi."
Nghe được lời này, khóe môi Giang Từ không nhịn được mỉm cười, chạy qua bên cạnh Bùi Diễm.
Bước chân của nàng rất nhẹ nhàng, mang theo gió khiến chiến bào của Bùi Diễm nhẹ nhàng vung lên.
Bùi Diễm cố ép mình không được quay đầu lại nhìn thân ảnh của nàng, mỉm cười đi về phía Vệ Chiêu.
Hai người bước vào phòng, Vệ Chiêu vừa đi vừa nói: "Việc trong tộc có hơi nhiều, nên đã đến chậm mấy ngày, làm cho Tướng gia đã đợi lâu."
Trên bầu trời mây đen dày đặc, khi đã đến cuối giờ Thân, theo cùng với từng đợt gió lạnh là cơn mưa lớn bất chợt rơi xuống.
Hôm đó là ngày mừng thọ của Văn quý phi, thân mẫu của Tĩnh Vương.
Sau khi Cao quý phi qua đời, lục cung được Văn quý phi quản lý.
Ở tiền tuyến, Trường Phong liên tục báo tin, Thành quận sắp được thu phục, Tĩnh Vương trong triều đình càng ngày càng uy quyền.
Thái tử cũng vô cùng tôn trọng Văn quý phi, sai Thái tử phi đến chính cung để thay mặt chúc thọ.
Những phu nhân có phẩm cấp từ tam phẩm trở lên trong triều đình, từ sớm đã ăn mặc theo đẳng cấp, đến cung mừng thọ cho Văn quý phi.
Sau khi tiệc thọ kết thúc, Thái tử phi rời đi, Văn quý phi bất ngờ nói câu cần phải chọn trắc phi cho Tĩnh Vương.
Tất cả các phu nhân không muốn rời đi, quây quanh bên Văn quý phi, không gian ngập tràn tiếng cười nói, đề tài cuộc trò chuyện tự nhiên chuyển sang vẻ đẹp và phẩm tính của các tiểu thư trong các gia đình quyền quý.
Liên tục tán gẫu đến giờ Thân, ánh mắt của Văn Quý phi lướt qua bên cạnh nơi Dung quốc phu nhân đang ngồi im lặng, không thể không cười và chỉ vào bà ấy nói: "Các vị phu nhân nói đều rất đúng, chỉ e rằng Dung Quốc phu nhân có ý định tranh giành tiểu tức phụ tương lai với ta."
Ngay khi lời này vừa thoát khỏi miệng, trong phòng các quý phu nhân lập tức bắt đầu mưu tính trong lòng, nhưng vì Bùi Diễm nhiều lần từ chối lời cầu hôn từ các gia đình danh giá, mọi người không dám phát ngôn một cách liều lĩnh.
Bùi phu nhân nhìn xung quanh một mỉm cười ân cần, nói: "Diễm Nhi nhà ta cũng đã đến tuổi cần phải thành gia lập thất, thỉnh mong các vị phu nhân giúp ta chú ý xem có ai phù hợp hay không?"Các mệnh phụ phu nhân trong điện ngay lập hận không thể ngay lập tức dẫn bà mối đến tướng phủ để làm mai, trong lòng mỗi người đều đang có mưu tính riêng.
Văn Quý phi nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ, nói: "Sợ là sắp mưa to."
Các quý phu nhân nhanh chóng rút lui, chỉ có Bùi phu nhân ở lại, còn nói thêm vài lời với Văn Quý phi trước khi rời điện.
Chỉ huy sứ của Cấm vệ quân đang nhìn Khương Viễn, chỉ huy của Quang Minh Ty, đang dò la một vòng quanh Hoàng thành.
Khi hắn vừa rời khỏi cửa Càn Thanh Môn, trời đã đổ mưa to như trút nước.