Trước bức màn phù dung, dưới đèn lưu ly, Sấu Vân thay một tà áo lụa mỏng màu đỏ tươi, nàng ta nhìn đăm đăm vào dung nhan như hoa trong gương đồng, suối tóc như mây, nàng ta từ từ cài một cây trâm ngũ sắc vào tóc của mình.
Suốt nhiều ngày qua nàng ta đều ngóng trông hắn trở về.
Mấy đêm liền nàng ta không thể ngủ ngon, biết hắn đã đến đại doanh tại Cẩm Thạch Khẩu, biết hắn vào cung, biết có đại yến được tổ chức phía trước Chính Viên, thế mà nàng ta lại chỉ có thể ngồi đây trong sự yên lặng mà chờ đợi.
Ngoài cửa sổ, trăng khuyết đã lên đến nửa trời nhưng vẫn chưa thấy hắn trở về.
Thị nữ nhẹ nhàng bước nhanh vào, kề sát vào tai nàng ta và nhẹ giọng nói: "Sau khi đại yến kết thúc, Tướng gia đã đi tới Tây Viên, mới vừa rời đi, hiện tại đang ngồi một mình bên hồ nước ở Chính Phương Viên được nửa canh giờ."
Sấu Vân ngỡ ngàng một lát, nhanh chóng quay người nói: "Hay là uống say."
Nàng ta gấp rút ra lệnh cho Khánh Bích chuẩn bị canh giải rượu, bước nhanh ra cổng vườn.
Dừng lại một lúc để suy nghĩ, sau đó nàng ta quay lại trong viện lấy chiếc áo lông trắng như tuyết.
Chiếc áo lông hồ ly này rõ ràng là thứ hắn yêu thích nhất.
Dù đã bị cháy hai lỗ nhỏ nhưng hắn vẫn muốn người ta bảo quản cẩn thận.
Biết đó là món đồ do hoàng đế ban lại thấy hắn trân trọng như vậy, nàng ta đã mất hơn một tháng để tìm sợi chỉ và lông hồ ly tương tự.
Hàng đêm nàng ta đều miệt mài vá cho đến khuya và sau nhiều ngày mới vá xong chiếc áo này.
Nàng nhìn chiếc áo lông hồ ly đã được vá không còn một vết tích hư hỏng nào thì mỉm cười.
Bước chân nàng ta mang theo vài phần vội vàng hướng thẳng đến hồ sen ở Chính Phương Viên.
Tối nay không mây, bầu trời đầy sao lấp lánh, khung cảnh lung linh như tranh vẽ.
Ở xa xa pháo hoa đang được bắn lên sáng chói làm ao sen ở trung tâm vườn càng thêm lung linh.
Sấu Vân từ xa nhìn thấy bóng dáng một người đang ngồi trên tảng đá.
Tim nàng ta đập nhanh nhưng bước chân lại chậm lại.
Nàng ta cố gắng kiểm soát nhịp tim mình và dần dần tiến lại gần.
Cơ thể thanh tú của hắn phát ra làn hơi ấm khiến nàng ta hơi khó thở.
Sau một khoảng lặng, nàng ta mới nói: "Chúc mừng tướng công."
Bùi Diễm không quay đầu lại mà vẫn yên lặng ngồi đó.
Sấu Vân chờ một lát, nhẹ nhàng khoác áo lông cáo lên vai hắn, giọng nói nhẹ nhàng như sóng nước trong ao: "Tướng gia, đêm đông lạnh lẽo, ngài đã mệt mỏi cả ngày nên hãy trở về nghỉ ngơi sớm."
Nói xong, nàng ta ngồi cạnh hắn, tay trái nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mịn của hắn, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, một lúc lơ đãng không biết mình đang ở đâu.
Ở xa xa, pháo hoa rực rỡ như hoa cúc chiếu sáng bầu trời đêm, Bùi Diễm cũng nhìn rõ chiếc áo lông cáo trên vai mình.
Bỗng dưng hắn thay đổi sắc mặt, tay phải bất ngờ siết chặt, Sấu Vân hoàn toàn không kịp phản ứng mà thốt lên một tiếng "A" rồi rơi lệ.
Hắn đứng đó ngơ ngác nhìn chiếc áo lông cáo, tay phải vẫn không chút buông lỏng.
Sấu Vân không thể chống lại sức mạnh của hắn, sắc mặt dần tái nhợt, cuối cùng thổn thức nói: "Tướng gia!"Bùi Diễm hồi thần, lạnh lùng thở dài một tiếng, từ từ buông tay.
Sấu Vân nhanh chóng đứng dậy, không dám xoa bàn tay mình, chỉ biết nước mắt rơi không ngừng.
Bùi Diễm cúi đầu nhìn nàng ta một lúc, thở dài, đứng lên và nhìn Sấu Vân, bình tĩnh nói: "Đau lắm à?"Sấu Vân nhanh chóng lắc đầu.
Bùi Diễm khoác chặt áo lông cáo trên mình, mỉm cười nói: "Trở về nghỉ ngơi đi, đã làm nàng đợi lâu rồi."
Trong Đông phòng tại Thận Viên, trướng hoa lục bình ấm áp.
Nàng ta bị đắm chìm trong hơi thở say lòng của hắn, má nàng ta đỏ thẫm như hoa đào.
Nàng ta yếu đuối nhắm mắt lại, không thấy được hắn nhìn về phía áo lông cáo bên ngoài trướng, trên mặt lộ ra một tia đau đớn và buồn bã."
Trong phủ mọi thứ đều ổn chứ?" Sau một trận xuân ý vô biên, nụ cười trên khóe môi hắn vẫn mê hoặc như vậy khiến nàng ta chỉ có thể yếu đuối tựa vào lồng ngực hắn."
Đều ổn."
Nàng ta nói một cách dịu dàng: "Phu nhân chỉ ra khỏi phủ vào dịp sinh thần của cữu lão gia, sau khi Cao phi nương nương mất, Văn phi nương nương cũng rời phủ vào sinh thần của người.
Bất quá."
"Bất quá như thế nào?" Tay hắn vuốt ve lưng nàng ta, hô hấp của nàng ta trở nên gấp gáp, nàng ta cười nói: "Khi phu nhân trở về từ lễ sinh thần Văn phi nương nương, bất ngờ gặp mưa lớn, xe ngựa kẹt trong rãnh, may mắn gặp được Khương Chỉ huy sứ Đại nhân, ông ấy đã đưa phu nhân về."
"Ồ?""Phu nhân đã trách đại quản gia một trận, sau đó đại quản gia đã mời Khương Đại nhân đến Chính Phương Viên thay đồ và mời trà.
Nghe nói chỉ sau khi mưa dừng vào nửa đêm, đại quản gia mới đích thân đưa Khương Đại nhân về."