Hai bên cửa Hiển Chương, văn võ bá quan, cấm vệ quân cùng Quang Minh ti cấp tốc chạy tới, tất cả chứng kiến tượng ở Phương Thành: Bùi Diễm lao về phía thánh điện, một đao đâm trúng Vệ Chiêu, nhưng trước khi chết Vệ Chiêu cũng đã kịp tung một cước đá hắn bay lên không trung."
Bùm!" Một tiếng nổ lớn khiến cho mọi người phải ôm đầu chạy trốn.
Khi họ đang chật vật đứng dậy, thì Phương Thành đã biến thành một biển lửa cao ngút trời.
Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, thì tiếng sát phạt từ phía đông Hoàng Lăng ập tới, làm trời rung đất chuyển.
Chẳng lâu sau, cấm vệ quân ở ngoài Hoàng Lăng bị hàng ngàn người ép phải rút lui đến cầu Ngọc Đới.
Tiếng hô to không ngừng: "Vương Trang mưu phản! Quân Hà Tây đã nổi loạn!"Các quan lại thấy đám binh tinh nhuệ bức cho cấm vệ quân phải lui bước, và người cầm đầu không ai khác chính là Cao Thành, thì đều hoảng loạn, vội bỏ chạy.
Có mấy vị tướng võ lớn tiếng tiến lên, nhưng cũng bị áp đảo bởi đám cấm vệ quân đang rút lui.
Trong lúc giao chiến, Cao Thành nhìn thấy lửa hừng hực và khói đen dày đặc ở Phương thành thì sự tuyệt vọng liền xâm chiến toàn bộ cơ thể của hắn.
Hắn đã cố gắng dẫn binh đột kích, hy vọng Vương Trang có thể thoát thân, giữ được mạng sống, có như vậy bọn họ mới có cơ hội sống sót.
Nhưng những tiếng truy giết vang trời ở phía sau đã làm tắt đi tia hy vọng cuối cùng của hắn.
Túc Hải Hầu dẫn theo ba vạn binh mã, dồn gần hai ngàn binh sĩ còn lại của quân Hà Tây tới trước sông Ngọc Đới chiến đấu tới cùng.
Khương Viễn cũng dẫn quân Tư vệ Quang Minh từ trong thành ra, vây quanh các binh sĩ của tàn quân Hà Tây.
Khuôn mặt Cao Thành tái nhợt, hắn ngước nhìn lên trời và thở dài: "Đủ rồi!" Rồi đột ngột hét lên: "Dừng tay!"Nhưng Túc Hải Hầu chỉ lạnh lùng mỉm cười, nhìn vế phía đám quân Hà Tây đang giằng co với cái chết, hắn liền giơ tay phải lên và ra lệnh không thương tiếc: "Quân Hà Tây âm mưu nổi loạn, phụng lệnh hoàng thượng, giết hết không tha!"Khung cảnh chết chóc này có thể rung chuyển trời đất, tựa như gió thổi mây bay.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ quân Hà Tây đã gục chết trong đầm máu.
Cao Thành mơ hồ không đứng vững, chống đao xuống đất, mắt đầy căm thù nhìn Túc Hải Hầu.
Túc Hải Hầu bình tĩnh, đưa tay phải nhận lấy cường cung từ bộ hạ đưa cho, rồi nhanh chóng kéo cung.
Một mũi tên vụt bay ra, và sau một tiếng động nhẹ, Cao Thành bị trúng tên bay ngược ra sau và rơi xuống sông Ngọc Đới.
Túc Hải Hầu ném cung qua một bên và nhanh chóng ra lệnh: "Mau đi hộ giá".
Cuối cùng, Đổng học sĩ cũng run rẩy đứng dậy, lê bước đến gần Phương Thành.
Nhưng vào thời điểm này, ngọn lửa đã làm rực đỏ nửa bầu trời, Phương Thành đã biến thành biển lửa.
Thuốc súng ẩn giấu bên trong thành bị liên tục kích nổ, không ngừng phát ra những tiếng nổ vang trời đất, không còn cơ hội sống sót nào cho người bên trong nữa.
Hai đầu gối của Đổng học sĩ mềm nhũn, ông ta đổ sụp xuống đất, hét lên đau đớn: "Hoàng thượng!"Theo tiếng hô đó, hàng vạn người đồng loạt khóc thét, tiếng khóc vang vọng khắp nơi.
Trong tiếng khóc đau đớn rung chuyển trời đất, Bùi Diễm tỉnh lại, hắn bò về phía trước vài bước, kêu lên đau đớn: "Hoàng thượng! Thái tử! Thần vô năng, thần không thể hộ giá!"Mọi người thấy hắn bảo vệ Thái tử trốn khỏi Hương Lâu, chứng kiến hắn giết Vệ Chiêu, nhưng vẫn không thể cứu Hoàng đế và Thái tử, nên đều đau lòng và khóc thét lên.
Bùi Diễm khóc một hồi rồi từ từ cố gắng đứng dậy.
Tuy nhiên, một cú trượt chân làm hắn ta ngã xuống đất.
Hắn ta cố gắng để đứng dậy lần nữa, quay lưng và bước về cửa Hiển Chương.
Hắn ta người đầy vết máu, chân đi khập khiễng, trên lưng bám đầy bụi và mảnh đá vụn.
Gương mặt của hắn ta biểu lộ một sự đau đớn, nước mắt không ngừng rơi.
Túc Hải Hầu quỳ trước Cửa Hiển Chương ôm hận khóc lóc, nhưng mắt lại chăm chú nhìn Bùi Diễm đi khập khiễng đi về phía mình.
Đổng học sĩ quay đầu về phía Túc Hải Hầu, khẽ lắc đầu.
Nghiêm Hải Hầu đang có chút do dự thì bỗng nghe tiếng giáp kiếm và bước chân từ phía nam.
Hắn vội vàng đứng dậy, chỉ thấy hàng ngàn binh sĩ mặc khinh kị binh đang tiến tới cầu Ngọc Đới.
Những người này sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề, khi tiến tới gần cầu, họ như cánh chim ưng mở rộng, triển khai đội hình canh gác hai bên tả hữu.
Dù số lượng ít hơn đáng kể so với quân ngựa của túc Hải Hầu, nhưng ở họ lại phát ra một khí chất khiếp người.
Bùi Diễm trên mặt tràn đầy vẻ bi thống, nghẹn ngào nói: "Sao các ngươi lại tới đây?Đồng Mẫn bước nhanh tới, lớn tiếng nói: "Trang Vương làm loạn ở kinh thành, chúng tôi lo sợ Thánh Thượng gặp nạn nên đến hộ giá!"Bùi Diễm rơi lệ khóc nói: "Đáng tiếc, các ngươi đã đến chậm một bước!"