"Đám người Trường Phong Vệ liền hét to, Đồng Mẫn cũng vừa hay lao tới ôm lấy Bùi Diễm, lớn tiếng gọi: "Vương gia!"Dân chúng thấy Bùi Diễm vì nước lập công vừa té ngựa thì đồng thanh hô hoán.
Bá quan văn võ phía trước đồng loạt quay đầu lại, một lát sau, thái tử cũng từ từ dừng lại.
Không mấy chốc, Túc Hải Hầu vội vã chạy tới, cúi xuống nhìn Bùi Diễm đang nhắm nghiền đôi mắt, nhíu mày nói: "Nhanh, mau đưa vào hoàng cung, mời thái y!"Đồng Mẫn đột nhiên đứng lên, đặt Bùi Diễm lên ngựa, lạnh lùng nói: "Không cần, vương phủ có danh y!" Nói xong cũng không để ý tới Túc Hải Hầu, liền hất đầu ngựa một cái, dân chúng nhao nhao né tránh, Trường Phong vệ đi theo, từ ngã ba bên đường thẳng đến vương phủ.
Khi Bùi Diễm ngã từ trên ngựa xuống, Thôi Lượng theo phản xạ gọi một tiếng, tiến lên hai bước, nhưng ngay lập tức dừng lại và nấp mình phía sau cột.
Khi mà tiếng khóc oán thương cùng đám người đi xa, Vệ Chiêu vẫn không xuất hiện, Thôi Lượng thở dài một tiếng, tâm trạng nặng nề, không dám bước vào hẻm Lão Liễu.
Hắn đang đứng mất hồn dưới mái hiên, thì một ai đó lặng lẽ tiến lại, thì thầm nói: "Quân sư, vương gia muốn ngài ngay lập tức trở về Tây Viên."
Bùi phu nhân sớm đã được báo tin, đợi Đồng Mẫn vác Bùi Diễm cả người đầy máu vào trong Điệp Viên, đặt hắn lên giường, hai tay vận lực, xé toạc vương bào của hắn.
Bùi Diễm mở mắt, cười nói: "Mẫu thân hãy nhẹ tay một chút, hôm nay con đã chịu nhiều vất vả rồi".
Bùi phu nhân khéo léo bôi thuốc và băng bó vết thương cho hắn, thấp giọng hỏi: "Đã chết thật rồi à?""Đã chết."
Bùi phu nhân khẽ thở dài, thấp giọng nói: "Vậy thì tốt."
Lại nói: "Người của thúc phụ con vẫn đang ẩn núp ngoài thành, mẫu thân đã sắp xếp xong hết, họ không dám làm hại con đâu".
Bùi Diễm nhìn bầu trời màu xanh nhạt ngoài cửa sổ, ngọn lửa đỏ kia như vẫn còn phảng phất trước mắt hắn, bên tai vẫn có thể lờ mờ nghe được câu: "Thiếu quân, nếu có kiếp sau, chúng ta lại làm bằng hữu."
Hắn chịu không được đành thở dài một tiếng, đâu đó có chút thất vọng: "Chỉ tiếc là đã bị hoàng thượng lừa, không thể trừ đi thái tử, người trước mắt hắn chính là người thừa kế hoàng vị danh chính ngôn thuận."
Bùi phu nhân giúp hắn thay một bộ quần áo sạch, nói: "Là Đào Hành Đức đã tố cáo.
Sau khi Tĩnh Vương lén lút rời khỏi vương phủ, Đào Hành Đức không còn vây quanh phủ Tĩnh Vương nữa.
Chỉ có người của Quang Minh Ti đứng canh bên ngoài phủ."
Bùi Diễm lạnh lùng bảo: "Xem ra, mục đích của hắn là mượn Trang vương làm loạn diệt trừ ta, hài nhi mạng lớn nên vẫn giữ được mạng."
Hắn ảm đạm nói tiếp: "Chỉ là đáng tiếc Tam Lang, hắn còn tưởng rằng thái tử cũng chết, nên đã liều chết cứu hài nhi, còn tẩy sạch hiềm nghi cho hài nhi, nhưng bây giờ."
Bùi phu nhân ngồi xuống bên cạnh, nói: "Con đã làm rất tốt, trong hoàn cảnh đó cũng không có lựa chọn khác.
Nhưng tiếp theo phải làm gì, đã suy nghĩ kỹ chưa?"Bùi Diễm cười nhẹ, thả người nằm xuống ghế, nói: "Đổng Phương và Khương Dao không dám bắt con ngay tại chỗ, bây giờ cũng không thể làm gì được con"."
Đúng vậy.
Họ cũng không biết chúng ta đã sớm lên kế hoạch, không thể vu oan cho ta."
"Mặc dù, Hoàng thượng đã qua đời, nhưng chiêu trò này của ông ta thế cờ bây giờ trở nên cân xứng, hiện tại mọi người chỉ có thể tiếp tục giữ quân sĩ án binh bất động, xem xét tình hình".
Bùi phu nhân lại nghiêm túc mà hỏi: "Vậy về phía Tĩnh vương thì sao?""Không có gì phải lo, chúng ta cũng không có điểm yếu nào trong tay hắn, cứ để hắn tiếp tục làm một vương gia nhàn rỗi của mình, đến khi cơ hội đã chín muồi, sẽ dùng tới hắn."
Bùi phu nhân đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, nói: "Nhưng hiện tại, Hoàng đế đã tước quyền lực của con, khi Thái tử lên nắm quyền, Đổng Phương và những kẻ khác chắc chắn sẽ không để con lấy lại đại quyền, làm sao đây?"Bùi Diễm cũng cảm thấy tình hình hiện giờ quả là không mấy khả quan, suy nghĩ một chốc, hắn đứng dậy nói: "Nếu mẫu thân đã an bài mọi chuyện, con sẽ vào cung gặp tân đế một lát".
Hắn thay chiếc áo vương bào mới, Bùi phu nhân lại giúp hắn mặc áo, đột nhiên ánh mắt lóe lên, nói: "Con đợi một chút."
Bà quay người mở cái tủ lớn, lấy ra một tờ giấy màu đỏ, đưa cho Bùi Diễm.
Hắn nhìn qua, khuôn mặt có chút biến sắc, bất chợt nói: "Không được."
Bùi phu nhân mỉm cười, nói: "Con cũng đã đến tuổi thành gia lập thất".