Giang Từ cảm thấy kỳ quái, cũng cảm thấy Bùi Diễm lúc này rất khác với hắn trước đây.
Không còn nụ cười như gió xuân kia, cũng không có nụ cười không ngừng tính kế, càng không có sự thong dong phóng khoáng, phong lưu tuấn nhã trước sau như một của hắn.
Vườn chính bên kia lại bay tới một trận cười vang, như có như không, bỗng nhiên Bùi Diễm cười lạnh, tay phải nắm thành đấm, dùng sức đấm một cái trên tảng đá lớn, Giang Từ hoảng sợ run rẩy.
Dường như lúc này Bùi Diễm mới nhận ra còn có người bên cạnh mình, quay đầu nhìn Giang Từ một cái.
Gió đêm thổi qua, Giang Từ ngửi được mùi rượu nồng nặc, biết lúc trước hắn bị khách mời rượu quá nhiều, lúc này gió thổi qua, sợ là đã say.
Thấy chỉ có mình bên cạnh hắn, Giang Từ không khỏi hơi sợ hãi, nhẹ giọng nói: "Tướng gia có muốn nô tỳ đi tìm người làm chút canh giải rượu không?"Bùi Diễm nhìn chằm chằm nàng một lát, hình như ánh mắt hơi mơ màng, thật lâu sau mới quay đầu đi, lại qua một lát, hắn vỗ vỗ tảng đá lớn bên cạnh.
Giang Từ sửng sốt một lát, hồi lâu mới hiểu ý Bùi Diễm.
Lúc này hai người đơn độc ở chung, nàng không dám giống như lúc trước chống đối hắn, do dự một chút, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn.
Chỉ cảm thấy tối nay mọi chuyện đều vô cùng kỳ lạ, cho dù là gan lớn như nàng, tim cũng ầm ầm đập loạn.
Bùi Diễm ngửa mặt nhìn vầng trăng lạnh trong bầu trời đêm, bầu trời đầy sao, hơi thở nặng dần, bỗng nhiên hỏi: "Ngươi là cô nhi?"Giang Từ cúi đầu nói: "Vâng."
"Là sư phụ ngươi nuôi lớn ngươi?""Vâng."
"Sư phụ của ngươi có đối xử tốt với ngươi hay không? Ông ấy có thường xuyên la mắng, đánh ngươi, có đối xử lạnh lùng và phớt lờ ngươi trong thời gian dài hay không?"Một loại câu hỏi của hắn gợi lên tình cảm nhớ nhung của Giang Từ đối với sư phụ, nàng ngẩng đầu nhìn hồ sen khô phía trước, nhìn sương đêm trên hồ sen, lắc đầu nói: "Sư phụ nô tỳ đối xử với nô tỳ rất tốt, chưa bao giờ đánh nô tỳ mắng nô tỳ, cũng không có đối xử lạnh lùng, không để ý tới ta.
Bà coi nô tỳ như con gái ruột, trước khi nô tỳ mười tuổi, đều được sư phụ ôm vào trong ngực ngủ."
Nhớ tới sư phụ đã qua đời, nhớ tới Đặng gia trang ấm áp và nhớ nhung sư tỷ của mình, lời nói của Giang Từ càng ngày càng thấp, cuối cùng có chút nghẹn ngào.
Bùi Diễm yên lặng nghe, lại quay đầu lại nhìn Giang Từ, thấy nước mắt ẩn trong mắt nàng, thân hình hơi ngửa ra sau, ha hả cười: "Khóc cái gì, số ngươi tốt như vậy, phải cười mới đúng.
ngươi có biết, trên đời này, có người cả đời, chưa bao giờ được phụ thân ôm qua, được mẫu thân thương yêu, càng không có sư phụ tốt như ngươi."
Giang Từ cúi đầu nói: "Nhưng sư phụ nô tỳ đã qua đời một năm trước."
Thân hình Bùi Diễm ngửa ra sau, ngã xuống tảng đá lớn, nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: "Chết thì tốt, chết thì không có nhiều phiền não như vậy."
Giang Từ hơi tức giận, hừ nhẹ một tiếng.
Hai tay Bùi Diễm ôm phía trên hai gò má, đột nhiên chà xát vài cái, buồn bực nói: "Ngươi đừng tức giận, một đời người, sinh lão bệnh tử, là bình thường.
Sợ chỉ sợ, không biết vì sao mà sinh, vì sao mà khổ, lại vì sao mà chết."
Trong lòng Giang Từ đang thương cảm, cũng không nghe rõ ý tứ của Bùi Diễm, hơn nữa lời nói và việc làm tối nay của Bùi Diễm quá kỳ lạ, nên không nói tiếp.
Bùi Diễm nằm trên tảng đá lớn, nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, thật lâu sau mới nói: "Ngươi thật sự không biết, cha mẹ ruột của mình là ai sao?"Giang Từ lắc đầu: "Không biết, sư phụ cũng không biết.
Nếu biết nhất định trước khi qua đời bà sẽ nói cho nô tỳ biết."
"Vậy ngươi có từng nghĩ cha mẹ ruột của ngươi là ai không?"Giang Từ im lặng một lát, mỉm cười: "Không có."
"Vì sao?" Bùi Diễm ngồi dậy.
Giang Từ không nhìn hắn, mà là nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói: "Nghĩ thì có lợi ích gì, dù sao cũng không tìm thấy bọn họ, sư phụ đã nói với nô tỳ, nô tỳ không phải vì bọn họ mà sống, nô tỳ chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được."
Bùi Diễm sửng sốt, thật lâu sau mới cười: "Không ngờ ngươi nghĩ thoáng, có vài người, suy nghĩ vấn đề này hơn mười năm, cũng không hiểu rõ như ngươi."
Giang Từ càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ, biết Bùi Diễm dần say, nhưng lúc này bốn phía không còn người khác, nàng bị hắn ức hiếp nhiều lần, không dám đến gần hắn quá mức, nên hơi dời thân hình đi.
Bùi Diễm không phát hiện, giống như nói ra, lại giống như là lẩm bẩm: "Ngươi nói một người cả đời vì một cái mục tiêu hư vô mà cố gắng sống, sống hơn hai mươi năm, đến cuối cùng, lại phát hiện mục tiêu này là giả."
Giang Từ không khỏi tò mò nói: "Ai vậy? Thật đáng thương."
Bùi Diễm sửng sốt, chốc lát nằm trên tảng đá cười to, cười xong đặt hai tay lên mặt, không nói gì nữa.
Giang Từ dần dần hiểu ra, nhìn Bùi Diễm nằm ở trên tảng đá, bỗng nhiên trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt tuấn mỹ như liễu khắc, hai người này dưới vẻ ngoài vinh quang cất giấu bao nhiêu bí mật không muốn người khác biết đây?