Dưới ánh trăng, đôi mắt xinh đẹp của nàng lóng lánh ánh nước càng làm tôn thêm gương mặt trắng nõn tựa như một đóa hoa thược dược đang ngâm mình trong những giọt sương long lanh.
Ánh mắt người kia chợt dừng lại.
Giang Từ lại hung ác trừng mắt nhìn hắn.
Hắn thấy nàng trừng mắt thì cảm thấy hết sức thú vị, lại thấy vào lúc này nếu giết nàng để diệt khẩu thì có chút không ổn nên lập tức tới gần bên tai nàng, dùng âm thanh cực nhỏ chỉ có hai người nghe thấy mà lạnh lòng nói: "Ta đến đây trước nên chỗ này là địa bàn của ta, đành ủy khuất cô một chút vậy."
Giang Từ tức giận đến nghẹn lời, sau đó bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng với người đàn ông kia rồi không thèm để ý tới hắn nữa, quay đầu chuyên tâm xem kịch.
Huyệt câm và các huyệt vị trên tứ chi của nàng đều đã bị điểm, chỉ đầu và cổ là có thể tự do chuyển động.
Nhìn thấy nữ tử trên sân khấu vừa khóc vừa than, lúc thì đau xót lúc lại sầu muộn khiến nàng lại nhớ tới sư tỷ.
Trong nháy mắt nàng quên mất mình đã bị điểm huyệt mà bắt đầu lắc lư đầu theo tiếng Nguyệt Cầm và dàn nhạc một cách nhịp nhàng.
Người đàn ông phía sau nhìn nàng một lúc rồi định nói gì đó vào tai nàng.
Lúc này nàng đã sớm chuẩn bị nên vừa cảm thấy hắn tới gần đã cố gắng dùng sức đẩy đầu ra sau.
Người kia có vẻ sợ nếu tránh đi sẽ gây ra tiếng động nên đang lúc do dự xem có nên hành động không thì lập tức bị nàng đụng vào mũi.
Sau đó hắn không nhịn được mà đưa tay đẩy nàng xuống dưới gốc cây.
Giang Từ chỉ vì có hơi tức giận nên mới dùng đầu đụng vào hắn như thế, không ngờ lại bị hắn đẩy xuống dưới gốc cây.
Cây này cực kỳ cao, huyệt đạo của nàng lại đang bị điểm, nếu rơi xuống dưới thì không chết cũng tàn phế.
Mắt thấy đã rơi xuống giữa các nhánh cây, nàng không khỏi nhắm chặt mắt lại và than thở cái mạng nhỏ này của nàng thật khó giữ.
Đúng lúc nàng đang thầm than trong lòng thì bỗng nhiên bên hông căng cứng.
Không ngờ người đàn ông kia lại có thể xách váy nàng nhấc lên ngọn cây như vậy, chỉ một thoáng mà nàng đã ngồi trở lại giữa các cành cây.
Giang Từ bỏ nhà trốn đi, một mình lang thang trên giang hồ.
Nàng dựa vào việc khinh công không tồi cùng với cơ thể linh hoạt nên chưa từng gặp phải nguy hiểm nào.
Không ngờ hôm nay chỉ vì muốn xem kịch mà nàng cất công leo lên cây cao này nhưng cuối cùng lại bị mắc mưu của người ta, còn bị hắn trêu đùa như vậy.
Điều này quả thực là vô cùng nhục nhã.
Nàng không nhịn được mà tiến gần hơn đến trước mặt người đàn ông để nhìn xem người làm nàng ra nông nỗi này trông như thế nào.
Ánh trăng như nước xuyên qua ngọn cây, rơi trên mặt người đàn ông.
Giang Từ mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc cùng ngũ quan mơ hồ của đối phương, hiển nhiên là hắn đang đeo mặt nạ da người.
Toàn bộ khuôn mặt chỉ thấy một đôi mắt tựa như viên ngọc đen lấp lánh rực rỡ.
Nàng lại một lần nữa nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Dù đang bị các cành cây che khuất đi nhưng vẫn làm cho người ta cảm nhận được một thân hình vừa thon dài hữu lực, vừa mềm dẻo linh hoạt lại có chút gì đó lạnh lùng cao ngạo.
Ánh trăng chiếu lên vai khiến cả người hắn giống như bích nguyệt thanh tuấn thoát tục lại như sương giá cô độc.
Người đàn ông chưa từng bị một cô gái trẻ tuổi nào đánh giá một cách trắng trợn như vậy, đôi mắt lập tức híp lại, cười lạnh một tiếng, tiếng cười đầy ý vị tàn khốc và lạnh lẽo như Thần Sát Tu La.
Giang Từ thấy vậy thì có chút sợ hãi, rượu lúc trước uống vào khiến nàng nấc lên một tiếng.
Mùi rượu khiến người đàn ông ngửa người về phía sau nhưng đai váy của Giang Từ vẫn nằm trong tay hắn nên hắn vừa ngửa người ra sau thì Giang Từ cũng theo đó mà ngã vào lòng hắn.
Tư thế lúc này của hai người có thể nói là ái muội đến cực điểm.
Giang Từ vốn đã bực bội lại càng bực bội hơn, người đàn ông kia cũng có chút ngẩn người, trong mắt hắn lóe lên vẻ căm ghét sau đó nhanh chóng đẩy Giang Từ.
Hắn định xuống tay một cách tàn nhẫn nhưng suy nghĩ một lúc thì cuối cùng vẫn cảm thấy không ổn.
Nếu hắn xuống tay mà sư trưởng của cô gái này tìm đến thì sẽ rất phiền toái.
Hắn đỡ Giang Từ ngồi thẳng dậy sau đó ghé vào tai nàng nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi ngoan ngoãn xem kịch thì ta sẽ tạm thời tha cho cái mạng nhỏ này của ngươi.
Nhưng nếu như ngươi không thành thật mà làm kinh động người khác thì nhớ lấy, viên thuốc này trên đời chỉ có mình ta mới có thuốc giải."
Nói xong nhanh chóng nhét một viên thuốc vào miệng Giang Từ.
Viên thuốc kia vừa vào miệng liền tan ra, Giang Từ không kịp nhổ ra thì thuốc đã vào cổ họng.
Một lát sau, hắn duỗi tay giải huyệt đạo bị điểm cho nàng.