Hoàng đế cao giọng cười một tiếng, đứng dậy, chống tay nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ, ung dung nói: "Trong thế hệ người trẻ tuổi, khả năng chơi cờ của ngươi đứng đầu, có chút giống."
Trán Bùi Diễm lấm tấm mồ hôi, vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, hơi thở dài mà sâu.
Hoàng đế sau một hồi lâu mới nói tiếp: "Qua cờ hiểu người, ngươi có tâm tư thận trọng, xử sự trấn định, xem xét toàn bộ đại cục, tính cách kiên định, thậm chí còn xuất sắc hơn vài người nhi tử của trẫm."
Bùi Diễm vội vàng quỳ xuống: "Vi thần không dám."
Hoàng đế tới kéo hắn dậy, nắm chặt tay hắn không buông, nhìn thấy vẻ mặt kính cẩn cùng tia sợ hãi, cười nhẹ nói: "Ngươi không cần phải câu nệ như vậy, trong điện này không có ai khác."
Hắn buông tay, đi tới bàn làm việc, cầm lên một tờ giấy, thở dài: "Nếu không phải xảy ra việc tại sứ thần quán, trẫm vốn muốn phái ngươi đến Ngọc gian phủ, thay mặt trẫm dâng lễ trước mộ Khánh Đức Vương."
Y như lâm vào trong hồi ức: "Năm đó, Văn Khang thái tử đột nhiên bệnh nặng mà qua đời, tiên đế đã ý định để trẫm kế thừa đại thống.
Biết rằng đám huynh đệ của mình chắc chắn sẽ làm loạn, trước khi đại hành, trẫm đã triệu Khánh Đức Vương vào cung, dặn dò một phen và sai hắn phụ tá mình.
Sau đó xảy ra "Nghịch vương loạn", nếu không có Khánh Đức Vương, Đổng học sĩ, Bạc công và thúc phụ ngươi ngăn cơn sóng dữ ngã xuống, giữ vững trụ cột lớn sắp đổ, bách tính thiên hạ, không biết còn phải chịu chiến hỏa đốt cháy bao lâu nữa.
Khánh Đức Vương lần này qua đời, trẫm lại thiếu đi một vị thần cánh tay, cũng thiếu đi một vị tri kỷ.
Ai, khẩn cầu."
Bùi Diễm yên lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy lời nói của Hoàng đế sắc bén như lưỡi dao, đâm vào chỗ sâu nhất trong lòng hắn, chỗ vết thương hình như có hồn ma gào thét ra, lại bị hàn ý sắc bén kia đông kết thành băng.
Hoàng Đế thở dài: "Thúc phụ ngươi năm đó có công lao phụ tá trẫm, về sau Nguyệt Lạc làm loạn, trẫm không phải là không muốn bảo vệ hắn, chỉ là chuyện liên quan hai nước, chỉ có thể để hắn trở thành kẻ chết thay.
Bây giờ nghĩ lại, trẫm đối xử với hắn thực sự có chút không đúng, hắn ở U Châu cũng chịu đau khổ nhiều năm như vậy, chờ chuyện Hoàn Quốc chấm dứt, trẫm sẽ sai người đưa hắn trở về kinh."
Bùi Diễm vội vàng hành lễ: "Thúc phụ tự biết mình đã mắc nợ Thánh ân, không dám có chút oán giận, người ở U Châu tu thân dưỡng tính, an dưỡng thiên niên, ngược lại là phúc khí của người."
"Ừm, so ra thì còn thanh nhàn hơn trẫm, năm đó trẫm và phụ thân ngươi, thúc phụ của ngươi, ba người cùng nhau vui vẻ du lịch giang hồ, đã từng nói, chỉ có hắn mới chân chính cầm lên được buông xuống được, thật sự là không sai chút nào."
Bùi Diễm kính cẩn cười nói: "Trong thư của thúc phụ, cũng luôn răn dạy vi thần, muốn thần trở thành một thế hệ lương thần, dùng lòng mình phụ tá thánh thượng, thay hắn hết sức trung thành, báo đáp hoàng ân."
Hoàng đế vui mừng cười: "Bùi gia thế hệ trung lương, thực khó mà khen ngợi hết.
Trẫm muốn phong cha ngươi là 'Định Võ Hầu', ít ngày nữa sẽ có ân chỉ, ngươi hãy cố gắng điều tra vụ án của sứ thần quán, giờ hãy lui xuống."
Nội thị vào điện, quỳ xuống bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, chỉ huy sứ Vệ đại nhân đang cầu kiến."
Hoàng đế dường như rất cao hứng, khóe mắt cũng giãn ra mấy phần, cười nói: "Mau tuyên!" lại nói với Bùi Diễm: "Ngươi lui xuống trước."
Bùi Diễm bước ra khỏi Duyên Huy điện, thấy Vệ Chiêu từ góc hành lang đi tới, một thân cung bào màu trắng, tay áo mây phất phơ, ánh thu dương xuyên qua mái hiên chiếu lên người hắn, như mây trắng xuất núi, mỹ lệ khó tả.
Đợi hắn đến gần, Bùi Diễm cười nói: "Nghe Trang vương nói, trong Tam Lang phủ có rất nhiều rượu ngon của nước Tây Tư, hôm khác ta nhất định phải đến làm phiền một phen."
Khóe miệng Vệ Chiêu khẽ nhếch: "Thiếu Quân là người bận rộn, chỉ sợ dù có thiếp mời cũng không mời được."
Hai người cùng mỉm cười, Vệ Chiêu thướt tha đi qua bên cạnh Bùi Diễm, bước vào điện Duyên Huy.
Bùi Diễm mơ hồ nghe được thanh âm vui thích của Hoàng đế: "Tam Lang nhanh đến đây!" Vội vàng đi nhanh mấy chục bước, rời xa điện Duyên Huy, vài tên nội thị đang cầm một chồng văn thư từ hành lang quay về, thấy Bùi Diễm đến gần, đều cúi người tránh sang một bên.
Bùi Diễm liếc mắt nhìn qua, thản nhiên nói: "Những tài liệu cũ này lục ra để làm gì?"Thái giám cầm đầu vội vàng trả lời: "Hôm qua Hoàng thượng đã ra lệnh cho Phương Thư phòng trình các hồ sơ lý lịch của quan viên lên Thánh thượng, đây là những tài liệu mà Hoàng thượng đã đọc xong, muốn đưa về Phương Thư phòng."
Bùi Diễm không nói thêm gì, vội vàng ra khỏi Càn Thanh môn.
Hắn nắm lấy tuấn mã, hắn nhảy lên ngựa, quay đầu, nhìn về phía Hoằng Đức điện ở đỉnh cao.
Góc điện lấp lánh kim lưu bích ngói xanh, trụ ngọc Bàn Long trước điện phát ra ánh sáng rực rỡ, thể hiện khí tượng uy nghiêm cao quý nhất; ẩn hiện, là thứ có thể khiến giang sơn gập lưng, đế vương và vạn dân cúi đầu.
Bùi Diễm mãnh liệt giục cương tuấn mã, nhanh chóng trở về tướng phủ.
Một đao đêm qua dù hung hiểm, nhưng chỉ là vết thương da thịt, Thôi Lượng sáng liền rời giường, tiến vào thư phòng, một mực không ra khỏi cửa."