Đóng cửa lại, Yến Sương Kiều nắm lấy lỗ tai của Giang Từ, giận dữ nói: "Nha đầu chết tiệt kia, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"Nước mắt của Giang Từ chảy ròng ròng, đang định nói ra sự thật nhưng lại nhớ tới lời uy hiếp của Bùi Diễm trước khi rời đi nên nàng chỉ có thể nức nở một mình, sau đó nhẹ giọng nói: "Vì muội ham chơi nên mới nợ bạc của Tướng gia, chỉ có cách dùng thân mình trả nợ."
Yến Sương Kiều cảm thấy đau lòng cho muội muội mình.
Nàng ấy nhìn Giang Từ có chút tiều tụy lại thiếu đi vẻ đẹp mềm mại của ngày xưa thì cũng đoán được nàng chịu không ít cực khổ.
Từ nhỏ đến lớn sư muội của nàng ấy luôn được sư phụ sủng ái nên sao có thể hiểu được nhân thế tang thương, thói đời nóng lạnh là như thế nào.
Yến Sương Kiều lòng đầy thương xót, ôm chặt Giang Từ vào lòng và lau nước mắt cho nàng: "Được rồi, đừng khóc nữa, vấp ngã một lần sẽ khôn lên một chút, sau này cũng đừng làm loạn nữa."
Giang Từ tựa vào lòng Yến Sương Kiều, cảm thấy vừa ấm áp lại vừa bất lực sau đó bật khóc thật to.
Sau khi khóc mệt, nàng lại khụt khịt hỏi Yến Sương Kiều sao nàng ấy lại đến kinh thành và tại sao lại quen biết Thiệu công tử.
Sau khi Yến Sương Kiều cẩn thận kể lại một lượt, Giang Từ mới biết sau khi nàng lén xuống núi thì sư tỷ vô cùng lo lắng.
Đúng lúc sư thúc trở về sau chuyến du ngoạn, hai người nhanh chóng bàn bạc: sư thúc đi về phía nam, còn sư tỷ đi về phía bắc để tìm kiếm nàng.
Yến Sương Kiều nhớ lại lời Giang Từ nói muốn khám phá những nơi sầm uất của kinh thành.
Dù không muốn trở lại nơi làm mẫu thân ôm nỗi thương tâm cả đời, nàng ấy vẫn quyết định đến kinh thành.
Không ngờ chưa kịp vào tới kinh thành, nàng ấy đã bị Thiệu Kế Tông đâm bị thương.
Thiệu công tử lại vô cùng chân thành mời đại phu đến chữa trị cho nàng ấy.
Đại phu nói rằng với tình trạng chân của nàng ấy bây giờ thì không thể đi lại quá nhiều vậy nên nàng ấy đành ở tạm tại phủ của Thiệu công tử và nhờ y giúp tìm Giang Từ.
Tối nay Thiệu công tử mời nàng ấy đi xem kịch.
Sau một hồi phân vân, cuối cùng nàng ấy cũng quyết định đi cùng y đến Lý Tử Viên.
Không ngờ duyên phận lại giúp nàng ấy gặp Giang Từ tại đây.
Về Thiệu Kế Tông, Yến Sương Kiều nghe nói y là nhị công tử của Binh Bộ thượng thư.
Mặc dù sinh ra trong võ gia nhưng từ nhỏ y đã không đam mê võ học mà lại vô cùng yêu thích văn thơ.
Y từng đạt được danh hiệu "Thám Hoa", hiện đang giữ chức tiến sĩ tại Quốc Tử giám, chưởng quản mọi vấn đề về khoa khảo cũng như các sĩ tử trên khắp đất nước.
Quả thật là một nhân vật không thể xem nhẹ.
Giang Từ nghe xong lời này mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra Bùi Diễm thật sự muốn lấy lòng con trai Binh Bộ thượng thư và cũng là tiến sĩ của Quốc Tử Giám nên mới nể mặt y mà để nàng và sư tỷ rời đi.
Chỉ là bây giờ làm thế nào có thể thuyết phục sư tỷ ở lại kinh thành thêm một thời gian nữa để nàng có thể tranh thủ nghĩ cách lấy được giải dược sau đó cùng rời đi với sư tỷ.
Chuyện này đúng thật làm người ta vô cùng đau đầu.
Nàng nghĩ một lúc nhưng cũng không có phương án hoàn hảo nào, thôi thì không nghĩ nữa.
Có lẽ do lúc trước đã khóc đến nỗi kiệt sức lại gặp được người thân ở đây nên lòng nàng trở nên bình yên hơn nhiều.
Chỉ trong chốc lát nàng đã tựa vào lồng ngực của Yến Sương Kiều và ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Yến Sương Kiều kéo Giang Từ ra phòng khách để dùng cơm.
Sau khi đến nơi nàng ấy thấy Thiệu Kế Tông mỉm cười dịu dàng nhìn mình, trên mặt đỏ ửng.
Sau khi do dự một lúc thì cuối cùng nàng ấy cũng đến trước mặt y và cúi đầu hành lễ.
Tay chân Thiệu Kế Tông luống cuống nhưng cũng không dám tiến lên đỡ, liên tục nói: "Yến cô nương xin đừng làm như thế, tại hạ thực sự xấu hổ."
Yến Sương Kiều nhẹ giọng nói: "Thiệu công tử ân đức lớn lao, tỷ muội ta thực sự không biết phải cảm tạ thế nào, chỉ biết ngày đêm thành tâm cầu nguyện, mong Thiệu công tử tiền đồ tựa gấm, một đời bình an.
Chỉ là chúng ta đã xa nhà quá lâu, cũng không quen ở trong kinh thành nền cần phải trở về sớm.
Hôm nay tỷ muội ta đến đây để từ biệt công tử."
Giang Từ bất ngờ, đang định mở lời thì Thiệu Kế Tông đã nói trước: "Yến cô nương quá khách khí rồi, Kế Tông thật sự không dám nhận.
Chỉ là…"Yến Sương Kiều trong lòng rất biết ơn y, ôn nhu nói: "Thiệu công tử có chuyện mời nói."
Thiệu Kế Tông đứng dậy, chắp tay nói: "Kế Tông bất tài, thỉnh Yến cô nương cùng Giang cô nương ở trong phủ thêm ba ngày nữa để Kế Tông có dịp thực hiện hết lễ nghĩa Yến cô nương."
Yến Sương Kiều hơi do dự, Thiệu Kế Tông lại nói: "Xem xét hoàn cảnh tối qua thì cả Yến cô nương và Giang cô nương đều có vẻ thích xem hí khúc, thật trùng hợp, đoàn kịch nổi tiếng nhất trong kinh thành, Lãm Nguyệt Lâu với cô nương Tố Yên sẽ biểu diễn một khúc mới tối nay.
Nghe đồn vở kịch này được viết dựa trên một câu chuyện có thật và được lấy tên là "Sai lầm kiếp này".
Kế Tông đã đặt chỗ, không biết Yến cô nương có muốn cùng đi xem kịch với Kế Tông không?"