"Ta đã từng nói với con, thực lực thật sự của Trường Phong Vệ không nên lộ ra cho đến khi thực sự cần thiết.
Nhưng lần này, con vì bắt Dịch Hàn mà đã ra lệnh cho Trường Phong Vệ hành động hết sức.
Theo những gì con kể, đêm qua, trừ hoàng cung ra, cả kinh thành đều nằm dưới sự kiểm soát của Trường Phong Vệ.
Con nói xem, hoàng thượng liệu có nghĩ rằng, nếu một ngày kinh thành có sự cố, Trường Phong Vệ của con liệu có đáng sợ hơn Cấm Vệ quân và Quang Minh Tư của ngài ấy không?"Bùi Diễm cúi đầu nói: "Là nhi tử đã suy nghĩ không kỹ."
"Những mưu mô của Hoàng Thượng còn sâu xa hơn con vài phần.
Trong phiên triều hôm nay ngài ấy đã lời khen ngợi con nhiều nhưng đó cũng chính là bắt đầu nâng cao sự cảnh giác với con.
Ngài ấy càng ca ngợi con thì con càng giống như đang đứng trên đống lửa.
Chưa nói đến Thái tử và Trang Vương, kể cả Tĩnh Vương, e rằng cũng sẽ có phần ghen tỵ với con, ngày sau chắc chắn sẽ đề phòng con.
Nếu có ai đó xen vào mà kích động vài câu, con nghĩ xem, Hoàng Thượng và các quan lại triều đình sẽ nhìn con như thế nào?"Trong lòng Bùi Diễm nổi sóng, cúi đầu không nói gì.
Bùi phu nhân liếc nhìn nhi tử mình một cái, nhẹ giọng nói: "Ta vốn đã mở ra một lối đi cho con nhưng con lại làm cho Hoàng Thượng nghi ngờ con có dã tâm lớn.
Ai, thực ra đêm đó ta cũng có phần lỗ mãng."
Bà đi tới cửa sổ, nhìn bông hoa cúc trải dài khắp vườn, im lặng một lúc sau đó từ từ nói: "Biện pháp duy nhất lúc này là con nên rời xa triều đình một khoảng thời gian.
Nếu hoàng thượng muốn quyền lực quân sự thì con hãy nhượng lại một phần."
Bùi Diễm quỳ gối dập đầu: "Hài nhi tạ mẫu thân dạy bảo."
Bùi phu nhân cười, nhìn bầu trời dần tối ngoài cửa sổ, than nhẹ một tiếng, nói: "Ta đoán trong vài ngày này, hoàng thượng đã chuẩn bị xong và sẽ triệu con đến gặp riêng.
Cách ứng phó thế nào, không cần ta phải nói thêm.
Nhưng con hãy yên tâm, ngài ấy sẽ không hại con, chỉ cần con tỉnh táo một chút là được."
Bùi Diễm vẫn dập đầu không nói gì, Bùi phu nhân lại nói tiếp: "Trước khi con rời khỏi cung, hãy nhớ bảo Thôi Lượng giải quyết việc kia.
Con đã sắp xếp một nha hoàn cho Thôi Lượng, có phải muốn biết tâm hắn ta thế nào không? Ta nghe nói nha hoàn đó nấu ăn khá ngon khiến con thậm chí không về Thận Viên ăn cơm, thật đáng chú ý."
Bùi Diễm nhíu mày, không dám nhìn lên, thấp giọng nói: "Con thấy Tử Minh có vẻ thích nha hoàn đó nên đã chuyển nha hoàn đó đến Tây Viên hầu hạ cho hắn ta."
"Phải không?" Bùi phu nhân nhẹ giọng hỏi: "Nếu đúng như vậy thì ta cảm thấy yên tâm hơn."
Bùi Diễm hành lễ, đang muốn rời khỏi thì Bùi phu nhân đột nhiên nói: "Ngày hai mươi lăm tháng này là một ngày tốt, ta đang nghĩ đến chuyện thu Sấu Vân làm phòng bên cho con, con có phản đối gì không?"Bùi Diễm dừng lại, mất một lúc mới nhẹ giọng nói: "Tất cả con đều nghe theo mẫu thân quyết định."
Ánh trăng đêm nay quá sáng, sáng đến mức dường như khiến người ta cảm thấy đáng sợ, sương đêm cũng dày đặc lạ thường.
Bùi Diễm đứng thật lâu trong vườn, mặc cho sương lạnh bám vào lông mày cũng không hề di chuyển.
Sấu Vân cầm trên tay một tấm áo choàng và tiến lại gần hắn, dịu dàng nói: "Tướng gia, ban đêm gió lạnh cùng sương dày, xin hãy mặc thêm quần áo vào."
Bùi Diễm để Sấu Vân cài áo choàng cho mình, cúi đầu nhìn nàng ta một lần, đột nhiên nắm chặt bắp tay phải của nàng.
Sấu Vân giật mình một chốc, sau đó dần dần trở lại bình tĩnh, nở một nụ cười dịu dàng và ngẩng đầu nhìn Bùi Diễm.
Bùi Diễm nhìn thấy rõ người đứng trước mặt mình là ai thì đẩy nàng ta ra xa, sau đó bước đi ra ngoài.
Sấu Vân đuổi theo vài bước, thấy hắn nhanh chóng bước ra khỏi Thận Viên thì thân hình lay động.
Nàng ta lùi lại hai bước, dựa vào ghế đá trong vườn ngồi xuống, khóe mắt tuôn rơi vài giọt lệ nóng.
Bùi Diễm bảo những thuộc hạ đi theo mình dừng lại rồi một mình đi dạo trong Tướng phủ, chờ tới khi trăng ở giữa trời, hắn mới nhận ra mình đã đến trước cửa Tây Viên.
Người của Trường Phong Vệ đang canh gác thấy hắn thì vội tiến lên hành lễ.
Bùi Diễm cua tay sau đó nhẹ nhàng mở cánh cửa gỗ của Tây Viên.
Trong vườn, chỗ Thôi Lượng ở chỉ thấy một mảnh đen tối, hình như đã ngủ, phòng của Giang Từ vẫn lộ ra ánh nến mờ ảo.
Bùi Diễm đi chậm đến trước cửa sổ, nhìn qua khe cửa sổ vào phía trong nhưng trong đó lại không có một bóng người.
Hắn sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phòng của Thôi Lượng, bước thêm vài bước nhưng lại dừng lại.
Một lúc lâu sau hắn bỗng nhiên xoay người sau đó va phải một người.
Giang Từ đang ôm một chậu nước bị Bùi Diễm đụng phải nên toàn thân ướt sũng.
Nàng tức giận nói: "Tướng gia, đêm hôm khuya khoắt, sao ngài lại như người mộng du ở đây vậy?"Bùi Diễm không thể nhịn cười: "Đêm hôm khuya khoắt mà ngươi còn đi lấy nước, so với ta có vẻ giống người mộng du hơn đấy."
Gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh, áo của Giang Từ bị ướt đẫm, nàng không kiềm chế được mà hắt hơi.
Bùi Diễm cảm nhận được mấy giọt nước nhỏ trên khuôn mặt mình, nhăn mày đẩy Giang Từ ra: "Thật là không biết xấu hổ, không thể giữ khoảng cách à?"