**Dịch : LuongSangLac
**Nguồn : AppYY
Đây là một mảnh thiên địa rộng lớn mênh mông, đây là một cái thế giới mạnh được yếu thua.
Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên, tự nhiên là gì?
Thánh huấn nói: “Vật cạnh thiên trạch, cường giả sinh tồn!”
Trăng sáng sao thưa, phía Đông Bắc Thiên Phong Quốc, Bàn Long Trấn vắng vẻ bị bao phủ dưới ánh trăng nhàn nhạt, tĩnh mịch yên lặng, trong nháy mắt, hai bóng người giống như lưu tinh trụy lạc xẹt qua bầu trời, trong nháy mắt tiến xa vạn dặm, tiến vào trung tâm Bàn Long sơn mạch.
Thân ảnh màu trắng bạc đứng lơ lửng trên không, khuôn mặt anh tuấn thần tình lạnh nhạt, uy áp tràn ngập khắp nơi, chung quanh hư không vặn vẹo, vạn pháp khó cận kề thân thể, trên chín tầng trời, hình như hỗn độn lôi đang xuất hiện, phảng phất thiên địa không cho phép bóng người màu bạc xuất hiện tại chỗ này, chỉ có hủy diệt, mới có thể an tâm.
Phát giác được ác ý của thiên địa, thanh niên trường bào màu trắng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía thương khung, bên trong tinh mâu(con mắt) hình như có thiên địa diễn hóa, tạo ra vạn đạo, lạnh rên một tiếng, khí thế ẩn ẩn bộc phát, lây động trời đất.
Trong phút chốc, thiên địa yên lặng, hỗn độn lôi kiếp lập tức hóa thành hư không, Cửu Thiên run rẩy, đại đạo thiên địa hiển hiện, giống như Thiên Võng, đan vào lẫn nhau, thủ hộ bình chướng thiên địa, không dám lần nữa khiêu khích.
Hừ lạnh một tiếng, thiên địa im lặng, vạn đạo thần phục!
Ở bên cạnh hắn, thanh niên mặc trường bào hắc kim nhìn xuống dưới chân núi hoang, trong đôi mắt Luân Hồi lưu chuyển, Lục Đạo diễn hóa, có chút cảm khái nói: “Không nghĩ tới chuyển thế chi hồn của tam đệ nhất định sẽ phải qua vòng xoáy thời không, rồi tới nơi đây, nếu không có đại ca lấy tay thôi diễn thiên cơ, thật đúng là khó biết được!”
Thanh niên áo bào trắng than nhẹ một tiếng, có chút tự trách nói: “Thiên địa va chạm, hỗn độn giảo sát, tam đệ bị trọng thương chưa lành, khó mà chống cự vòng xoáy thời không, bị cuốn vào trong đó, nếu không phái có Hỗn Nguyên linh châu bảo vệ một sợi chân linh, chỉ sợ ngay cả Luân Hồi chi lực đều không thể cứu rỗi!”
Thanh niên áo bào trắng vừa mới dứt lời, chân trời xa xôi, một vòng xích hồng phá toái giới bích từ bên trong khe hở xuyên qua, ở trong hư không du tẩu, coi như chỗ không người.
“Oanh Long Long!”
Thiên địa bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, lôi đình ngưng tụ, đại đạo hiển hóa, phảng phát nhận khiêu khích cực kỳ nghiêm trọng, thiên địa vĩ lực ầm vang bộc phát, hướng xích hồng trấn áp tới.
“Gào gừ!”
Xích hồng cảm thấy uy hiếp, lập tức hóa thành huyết sắc cự lang ngàn trượng, ngửa mặt lên trời thét dài, hai mắt màu đỏ tươi, răng nanh um tùm, khí tức khát máu cường hoành xông phá thiên địa trấn áp, hàn quang lợi trảo, xé rách vạn đạo trói buộc, vỡ nát hư không, nhiễu loạn thời không!
Thiên địa rúng động, ngũ châu cửu biển rung chuyển!
“Ông!” Đại đạo xen lẫn, giống như lưới lớn che trời, lôi đình hội tụ, hóa thành bao la hỗn độn, thiên địa vĩ lực bạo tăng, thời không hỗn loạn, hướng Huyết Lang nghiền ép.
Trong mắt thanh niên trường bào hắc kim lóe lên một tia sát khí, tay phải giơ lên trời, năm ngón tay mở ra, vòng xoáy màu đen trong lòng bàn tay chuyển động, thôn phệ vạn vật, hướng thương khung vỗ tới!
Bao la lôi đình cảm nhận được uy hiếp, toàn lực phóng xuống, tại chín tầng trời, cùng cự chưởng kình thiên ầm vang va chạm, đồng thời biến mất, hóa thành vô ảnh, không một tia tiếng vang, không một tia gợn sóng, chỉ có tĩnh mịch yên tĩnh.
Thanh niên trường bào hắc kim kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng nhợt, đang muốn lần nữa xuất thủ, đem thiên uy huy hoàng triệt để trấn áp, thanh niên áo trắng thấy vậy khẽ lắc đầu nói: “Thiên địa có linh, nhân quả đi theo, nhất ẩm nhất trác(Ý bảo số mệnh), đều có định số, tam đệ còn cần thiên địa nuôi dưỡng, không thể nhiễu loạn thiên cơ, lạm dụng giết số, hỏng quỹ tích đại đạo.”
Đứt lời, tay phải nhô ra, cự chưởng che trời, tản mát ra quang mang màu xám nhạt, đem thiên địa vứt bỏ ra bên ngoài mu bàn tay, trong lòng bàn tay tự thành một phương thế giới.
Che thiên cơ, đoạn nhân quả, thủ hộ Huyết Lang.
Huyết Lang ngàn trượng nhìn thấy hai thanh niên, màu đỏ tươi trong hai mắt biến mất, ngấn đầy nước mắt, không cam lòng cùng áy náy, ngẹn ngào một tiếng, một lần nữa hóa thành một viên xích hồng, tiêu tán trong hư không.
Trong đám Thương Lang ở núi hoang dưới chân, một cái Thương Lang thú con sắp chết đi, đột nhiên bộc phát ra khí tức sinh mệnh cực kỳ nồng đậm, lông sói màu xám chuẩn bị dựng thẳng lên, một cỗ khí tức cực kỳ cường hãn, phảng phất muốn xông phá khí thế thiên địa mênh mông ầm vang bộc phát.
Thanh niên áo bào trắng nhìn thấy hỗn độn lôi kiếp muốn ngưng tụ lần nữa, phất tay đem khí tức sói con cùng thiên địa ngăn cách, tránh cho thiên địa áp bách.
Khí tức sói con càng ngày càng mạnh mẽ, khí thế bàng bạc trấn áp một phương, khiến thời không ngưng kết, phá toái hư không, vô số khe hở không gian nhỏ bé hiển hiện, lỗ hổng u ám thâm thúy, giống như từng cái cự thú Thao Thiết mở miệng, thôn phệ vạn vật!
“Oanh!”
Một tiếng vang thật lớn, cả tóa núi hoang hóa thành hư vô, hai mắt sói con nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, bộc phát ra kim quang dọa người, bát quá, chỗ sâu đôi mắt, lại tràn ngập mê mang cùng luồng cuống.
Thanh niên áo bàng trắng khẽ lắc đầu, than nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt không sợ trời đất, lộ ra một tia bi thương, phất tay đem sói con cuốn lên, mang theo thanh niên áo bào đen, dung nhập hư không, biến mất không còn tăm hơi.
Hai người rời đi không lâu, hư không bị phá toái, dưới lực lượng thiên địa làm dịu, cấp tốc khôi phục, thời không hỗn loạn, cũng trở lại bình thường.
“Vù!”
Một tôn cự đỉnh hư ảnh đột nhiên từ bên trong thời không bị phá toái xuyên toa mà ra, mang theo khí tức Thần Hồn ba động nhàn nhạt, quanh quẩn trên không trung, tựa hồ đang thăm dò địa hình, sau đó lại chửi rủa một tiếng lão tặc thiên yếu ớt, biến mất ở phương nam.
Trong trời đất, thánh địa tu hành, sương mù linh khí phiêu đãng, ánh sáng màu tím trên trời, quang mang vạn trượng, ngẫu nhiên một sợi thần quan lấp lóe, chui vào chân trời.
Trong thánh địa, trên đỉnh chóp cự phong vạn trượng, một khô thi giống như đã ngủ say vô số năm đột nhiên mở hai mắt ra, hai con mắt đục ngầu nổ bắn ra hai vệt kim quang, ngẩng đầu nhìn về phía thương khung, nếp nhăn khắc sâu, thần sắc ngưng trọng.
Cực bắc chi địa, sông bang san sát, băng hải thâm uyên, tử địa tu hành, bên trong băng tủy vãn năm không thay đổi, một vị thanh niên dị thường tuấn mỹ, sắc mặt trắng bạch, nhắm mắt ngủ say, tĩnh như búc tranh thê mỹ.
Thời khắc thiên địa rúng động, vạn đạo hiển hóa, thần sắc vạn năm không thay đổi lập tức ảm đạm, nhíu mày, tràn ngập sầu lo, một tiếng thở dài quanh quẩn, trằn ngập bất đắc dĩ bi ai.
Tổ sơn thâm cốc, Linh Vụ phiêu miểu, lá trúc trong suốt, trúc ảnh lượn quanh, ở giữa kỳ thạch sừng sững, Linh Vụ phiêu đãng, tại trúc nhọn hội tụ, ở giữa rừng trúc, một cái dòng suối nhỏ thanh tịnh, trôi kéo dài tiến sâu trong rừng trúc.
Trong rừng trúc, có một tòa lầu các cùng một tòa đình đài, trong đình đài, có một bàn đá bạch ngọc, trên bàn đá, còn trưng bày một số đồ vật.
Nguyệt Hoa(ánh trăng) như nước chiếu nghiêng xuống, lá trúc lượn quanh, tím uân mông lung.
Linh Vụ trên mặt đất không tiêu tan, ở trong trận pháp rườm rà, vừa đi vừa về phiêu đãng.
Cách đó không xa, bên trong dược viên trăm mẫu lớn nhỏ, hơn trăm gốc thánh dược trân quý, cành lá chập chờn, tham lam phun ra nuốt vào linh khí tinh hoa, sinh cơ bừng bùng.
“Ba!”
Một tiếng vang giòn, trên bàn đá biến động, ngay tại vị trí Thiên Nguyên bên trên bạch kỳ đột nhiên vỡ nát, bạch kỳ bắn vào hư không, biến mất không còn tăm hơi.
Lão giả thả câu cách đó không xa, bỗng nhiên giật mình, trong nháy mắt, đi tới phía trước bàn đá, thần sắc ngưng trọng, ánh mắt nhấp nháy, chỗ sâu đôi mắt, ẩn ẩn có vô số phù văn lưu chuyển, khí tức huyền diệu bao phủ một phương.
“Ông!”
Một tấm lưới lớn giống như đại đạo thiên địa xen lẫn, xuất hiện ở trên không sơn cốc, tiết điểm lấp lóe, diễn hóa thiên cơ!
“Nhị sinh hoa nở, Đế Hoàng tinh hiện, càn khôn đảo ngược, thiên hạ đại loạn!” Lão giả kinh hãi vạn phần, tự lẩm bẩm.
Trong lúc nhất thời, các đại thánh địa, Thái Cổ thế gia, gia tộc trường sinh, Thánh Vực tuyệt địa, nhao nhao xuất động, dò xét thiên hạ!
Trung tâm sơn mạch Bàn Long, một lần nữa trở về yên tĩnh, đê giai Linh thú không cảm giác được cửu thiên chi thượng run rẩy, xác định không có nguy hiểm gì, nhao nhao đi kiếm ăn.
Trong một đống đá vụn dưới núi hoang, một cái linh châu trong suốt, lóe ra ánh sáng màu đỏ ngòm, tản ra nhàn nhạt mùi huyết tinh, đem một con Thương Lan ở nơi xa đi ngang qua, hấp dẫn tới…
**Bấm vào hình trái tim (Đã Thích) bên dưới để dịch giả ra chương nhanh hơn.