Luyện Hóa Chư Thiên (Dịch)

Chương 10 - Điên Cuồng (Thượng)

** Dịch : LuongSangLac

** Nguồn : AppYY

Hai mắt Dương Thiên trống rỗng vô thần, không thể nào tiếp thu được tất cả những chuyện đã xảy ra, cảm giác giống như là một cơn ác mộng, nhưng cái ác mộng này lại rõ ràng đến như vậy, làm cho tâm như bị xé rách, phảng phất có một đôi tay bóp lấy yết hầu để hắn ngạt thở . . .

"Thiên đệ, ngươi hãy tỉnh lại một chút!" Hàn Nhạc thấy ánh mắt Dương Thiên đờ đẫn, trong lòng căng thẳng, trầm giọng nói.

Hàn Nhạc là con trai độc nhất của Tam thúc Hàn Lập, bình thường tương đối lãnh đạm, bất quá thiên phú cực giai, mặc dù chỉ có mười sáu tuổi, nhưng đã đạt tới tu vi Phá Phàm thất trọng thiên.

Khuôn mặt cứng ngắc của Dương Thiên nhìn Hàn Nhạc một chút, lẩm bẩm nói: "Nhạc ca, ta không có nhà."

Hàn Nhạc bịch một tiếng ngồi liệt trên mặt đất, trên mặt tràn ngập bi thương, con mắt Phúc bá đỏ lên, hai hàng lệ thủy chảy xuống, Giai Khiết nghe được, đem đầu tựa vào ở giữa hai đầu gối, khóc thút thít không thôi.

Hôm qua vẫn là thời khắc ăn mừng, mỗi người đều vì sự hưng thịnh của gia tộc mà phấn chấn không thôi, ước mơ đến tương lai càng tốt đẹp hơn!

Nhưng mà, lúc này, bất lực, tuyệt vọng và cừu hận bao phủ lồng ngực!

"Ta cũng không có phụ thân!" Hàn Nhạc hét lớn một tiếng: "Tình trạng của ngươi bây giờ là muốn sự hi sinh của bọn hắn, một chút giá trị đều không có sao? !"

Trong mắt Dương Thiên đã khôi phục được một chút thanh minh, nhìn một chút bốn phía, hỏi: "Phúc bá, những người khác đâu?"

"Ngũ lão gia nói tách ra đi, hắn dẫn người đi về phương hướng quận thành, ta mang theo các ngươi tiến vào bên trong Bàn Long sơn mạch." Phúc bá lau khô nước mắt, hít sâu một hơi nói: "Thiếu gia, chỗ của chúng ta bây giờ chỉ là ở biên giới Bàn Long sơn mạch, cũng không an toàn, nhất định phải lập tức lên đường, tìm được Đại Hồng rồi lại tính tiếp."

Đại Hồng là tam giai Linh thú Liệt Diễm Hổ, là linh sủng được Dương Thiên Vũ từ nhỏ nuôi lớn, vì sắp tấn cấp đến nhị giai viên mãn, vào năm ngoái bị đưa đến Bàn Long sơn mạch, tiến hành ma luyện.

Dương Thiên nhìn phương hướng Bàn Long trấn một chút, gật gật đầu, sự tĩnh mịch ở chỗ sâu đôi mắt, lóe ra một tia nồng đậm chờ đợi, trong lòng còn có một tia may mắn, có lẽ . . .

Trong nháy mắt nhập ma, ý thức Dương Thiên liền rơi vào trạng thái ngủ say, đối với sự tình xảy ra hoàn toàn không nhớ ra được, những người khác tại vì sự bộc phát của Dương Thiên, bị uy áp chấn choáng, bởi vậy, đều tưởng rằng đám người Dương Thiên Vũ tự bạo, ngăn chặn người áo đen.

Phúc bá cõng Dương Thiên, nắm tay Giai Khiết nhanh chóng hướng chỗ sâu Bàn Long sơn mạch lao đi, Hàn Nhạc thi triển bộ pháp, theo sát phía sau, một nhóm bốn người, toàn lực hướng chỗ sâu sơn mạch chạy tới.

Ước chừng qua một canh giờ, một đoàn người đã chạy cách xa Bàn Long trấn hơn năm trăm dặm, nghe được từng tiếng gào thét nôn nóng bất an.

"Là Đại Hồng! Nhanh!" Phúc bá khẽ quát một tiếng, tốc độ lại tăng lên mấy phần, cũng không lâu lắm, bốn người tới bên trong một cái sơn cốc nhỏ.

Trong sơn cốc một mảnh hỗn độn, một đầu cự hổ cao chừng hơn một trượng, lông tóc toàn thân cự hổ xích hồng như diễm, gào thét không ngừng tại trong sơn cốc, rất là táo bạo.

Cảm giác được người đi vào trong sơn cốc, Đại Hồng thấp giọng ngẹn ngào, đi tới bên cạnh Phúc bá, mắt hổ rưng rưng.

"Đại Hồng!" Dương Thiên nhìn thấy Đại Hồng, cảm nhận được bi thương cùng bực bội của nó, cũng không nhịn được nữa, khóc rống lên.

Linh sủng cùng chủ nhân của mình, đều có tâm linh cảm ứng rất mạnh, một bên mất đi, một bên khác ngay lập tức sẽ cảm ứng được, bây giờ Đại Hồng nôn nóng bất an, Dương Thiên liền biết, phụ thân sợ là hung nhiều cát ít! (xấu nhiều tốt ít)

"Rống!" Tựa hồ là cảm nhận được bi thống của Dương Thiên, Đại Hồng cũng gầm nhẹ.

Phúc bá trầm giọng nói: "Thiếu gia, ở đây Đại Hồng làm ra động tĩnh không nhỏ, chúng ta vẫn là đi mau đi!"

"Phúc bá, ngươi từ bên trong không gian giới chỉ xuất ra một chút đan dược đi, khôi phục một chút nguyên khí trước rồi nói tiếp." Sắc mặt Hàn Nhạc tái nhợt nói, nửa đêm phi nước đại mấy trăm dặm, nguyên lực trong cơ thể đã tiêu hao hơn phân nữa.

Phúc bá đem không gian giới chỉ ra, đem thần thức dò vào trong đó, sắc mặt trong nháy mặt âm trầm xuống: "Tại sao có thể như vậy? !"

"Làm sao?" Hàn Nhạc liền vội vàng hỏi.

"Bên trong không gian giới chỉ này đại bộ phận là công pháp võ kỹ cùng chút ít linh tài Bảo khí, đan dược chỉ có vài bình!" Phúc bá một mặt đắng chát.

Một đoàn người muốn đi vào bên trong Bàn Long sơn mạch, thiếu đan dược, sẽ bị hạn chế khắp nơi, tính nguy hiểm cũng tăng mạnh, huống chi là về sau có thời điểm bị truy sát.

Hàn Nhạc vội vàng nói: "Không phải còn có một không gian giới chỉ nữa sao?"

"Cái không gian giới chỉ kia đang ở trong tay Ngũ lão gia, lúc ấy thời gian cấp bách, không kịp xem xét hai cái không gian giới chỉ." Phúc bá hít sâu một hơi, trong mắt sát cơ chợt lóe lên: "Hàn Nhạc, bây giờ không phải là lúc nói chuyện, chúng ta vẫn là tiếp tục đi đường đi!"

Lúc bốn người rời đi được nửa canh giờ, một người áo đen xuất hiện ở bên trong tiểu sơn cốc Liệt Diễm Hổ, nhìn lấy sơn cốc tràn đầy bừa bộn, nhe răng cười một tiếng nói: "Ta nghĩ ở biên giới Bàn Long sơn này tại sao lại xuất hiện tiếng gầm gừ của Liệt Diễm Hổ được chứ, thì ra là thế, bất quá, thật sự cho rằng có thể trốn được sao?"

Bốn người ghé vào trên lưng Đại Hồng, yên lặng khôi phục nguyên lực, lát nếu có truy sát sinh tử khó liệu, mỗi một phần nguyên lực đều là hi vọng sinh tồn.

"Ha ha! Rốt cuộc tìm được các ngươi rồi!" Một đạo điểm đen từ phương xa cực tốc mà đến, mang theo tiếng cười to càn rỡ: "Lần này ta xem các ngươi hướng chỗ nào chạy!"

"Đại Hồng! Chạy mau!" Sắc mặt Phúc bá đại biến, hét lớn một tiếng, đem không gian giới chỉ ném cho Dương Thiên, từ trên người Đại Hồng vọt lên, nguyên lực toàn thân điên cuồng phun trào, đón lấy cái người áo đen sắp đến kia, trong mắt một mảnh quyết tuyệt!

"Rống!" Đại Hồng gào thét một tiếng, bỗng nhiên tăng tốc, liên tục lưu lại một tàn ảnh.

"Thiếu gia, sống khỏe mạnh!" Xa xa truyền đên một tiếng ho to của Phúc bá.

"Phúc bá!" Dương Thiên khóc lớn tiếng hô, thanh âm tê tâm liệt phế, muốn từ bên trên Đại Hồng nhảy xuống, lại bị Hàn Nhạc cùng Giai Khiết gắt gao giữ chặt.

"Ngươi chẳng lẽ muốn để cho Phúc bá chết vô ích sao!" Hàn Nhạc hung hăng tát một cái vào khuôn mặt của Dương Thiên, quát lớn.

"Ta hận ah! Đây rốt cuộc là vì cái gì!" Dương Thiên giống như bị điên, đối với thiên nộ rống, phun ra một ngụm máu tươi, hận muốn điên, khí tức khát máu tàn nhẫn lần nữa tràn ngập toàn thân, hai mắt huyết hồng, giống như nhập ma.

Hàn Nhạc quá sợ hãi, hóa chưởng làm đao, lập tức chém vào sau gáy của Dương Thiên.

Võ giả nhập ma, thần trí hỗn độn, sẽ thành quái vật chỉ biết giết chóc, đến chết mới thôi!

Dương Thiên gặp một cơn ác mộng rất dài, ở trong mơ, hắn không ngừng la lên tên của những người thân, người này đến người khác, nhưng mỗi người cũng không đáp lại hắn, hắn vừa kêu vừa tới gần, người thân lại mơ hồ đi xa, mặc hắn kêu gọi thế nào đều vô dụng, thẳng đến biến mất hoàn toàn . . .

"Tỉnh lại nào, Dương Thiên." Giai Khiết nhìn lấy hai mắt của Dương Thiên trống rỗng vô thần, nói khẽ.

"Phúc bá trở về sao?" Biết rõ điều này sẽ không xảy ra, Dương Thiên vẫn không nhịn được hỏi.

Giai Khiết ôm Dương Thiên, lệ rơi đầy mặt nói: "Ngươi phải sống thật tốt, hiểu chưa? Nếu như khó chịu ngươi hãy khóc ra đi!"

** Bấm vào hình trái tim (Đã Thích) bên dưới để dịch giả ra chương nhanh hơn.

Bình Luận (0)
Comment